Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 407



Dòng sông vốn yên ả, giờ đây sôi trào như một nồi nước sôi khổng lồ.

Cùng lúc đó, trên bầu trời đêm tĩnh mịch, tiếng nổ trầm đục vang vọng.

Những tàn quỷ vừa trốn ra từ cờ chiêu hồn lập tức hoảng loạn, chúng bật lên cao hơn mười mét, định tẩu thoát tứ phía.

Nhưng ngay lúc đó…

Vô số tia sáng nhỏ vụn từ đáy sông bay lên, lấp lánh rực rỡ trong màn đêm tối tăm.

Ánh sáng ấy xuyên qua tầng tầng lớp lớp âm khí dày đặc, khiến cả mặt nước đen ngòm nhuốm mùi tanh hôi, bỗng chốc biến thành một biển đèn lung linh huyền ảo…

Một tiếng "Bùm!" vang lên, ánh sáng bùng nổ từ mặt nước, từ lòng đất bên bờ sông, những tia sáng như những con rắn uốn lượn, quét sạch đám tàn quỷ chỉ trong nháy mắt.

Yến Đông Nhạc cuối cùng cũng có động tác. Anh vung tay, trong khoảnh khắc, phạm vi mười dặm xung quanh chìm vào một kết giới hắc ám. Làn hơi thở u minh dày đặc như một bức màn che phủ bầu trời, cắt đứt mọi luồng khí còn sót lại đang tản ra từ mặt nước.

Làm xong tất cả, anh không chút do dự lao thẳng xuống sông.

Thư Mạn đứng trên bờ, ánh mắt trầm ngâm nhìn theo. Cô thì thào:

"Hào quang của thần..."

Lê Kiến Mộc cảm thấy bản thân bị bao bọc bởi một luồng hơi thở ấm áp.

Một cảm giác rất khó diễn tả.

Giống như thai nhi được bảo vệ trong nước ối, như một đứa trẻ nép vào vòng tay mẹ, an toàn và yên bình.

Nhưng đồng thời, cô lại có cảm giác mình đang đứng trên đỉnh một ngọn núi cao.

Hay là thế giới trở nên rất nhỏ, hoặc là cô trở nên rất cao, rất lớn. Quanh cô là biển mây cuồn cuộn, đưa tay là có thể chạm vào ráng chiều rực rỡ. Dưới chân là thung lũng, là núi rừng trùng điệp, là tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim hót vang, là hương hoa thơm ngát, là âm thanh náo nhiệt của nhân gian.

Từng giác quan của cô đều được khuếch đại vô số lần.

Cảm giác này thật tuyệt, khiến cô muốn đắm chìm mãi trong đó. Nhưng đồng thời, lại có chút mơ hồ, như thể tất cả chỉ là một giấc mộng xa xưa, một mảnh ký ức từ đời trước, hay thậm chí là từ kiếp trước nữa.

Nhưng giờ đây, giấc mộng này đang nhanh chóng chữa lành cho cô.

Cô có thể cảm nhận rõ từng tia sức sống mãnh liệt đang tu sửa linh hồn, chữa trị vết thương trên cơ thể…

Khoan đã—cơ thể?

Thần trí lập tức tỉnh táo, tay chân dần khôi phục cảm giác.

Cô mở to mắt.

Dưới mũi là mùi tanh nồng của nước sông, ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ mặt nước xuyên qua làn nước tối mờ.

Và ngay trước mặt cô—

Là một người đàn ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Dù gương mặt anh ta bị làn nước che khuất, nhưng hơi thở kia, cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cô cố giơ tay, muốn nhìn rõ hơn.

Nhưng nước có lực cản, khiến động tác của cô trở nên khó khăn. Đúng lúc này, một bàn tay lớn vươn tới, nhẹ nhàng che lấy mắt cô.

"Em mệt rồi, nghỉ ngơi thêm một lát đi."

Mí mắt Lê Kiến Mộc khẽ giật, nhưng rồi lại chầm chậm khép lại.

Yến Đông Nhạc ôm lấy Lê Kiến Mộc, từ từ đi lên bờ.

Trên mặt sông, những tàn dư cuối cùng của hào quang thần thánh đang dần tan biến. Xung quanh, những lá cờ chiêu hồn còn sót lại khẽ rung lên, như muốn phản kháng lần cuối.

Yến Đông Nhạc cau mày, vung tay.

Luồng lực u minh kèm theo hơi thở của Tử Thần lập tức ập đến, cuốn phăng những lá cờ tà ác, triệt để phá hủy trận pháp còn sót lại.

Cùng lúc đó, toàn bộ sức mạnh của thần bên trong kết giới cũng bị xóa sạch.

Một lát sau, kết giới hắc ám biến mất.

Thư Mạn đứng nhìn hai người họ dần khuất xa. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả. Đang định bước lên đuổi theo, thì bỗng dưng sắc mặt khẽ biến.

Có một đội nhân mã đang tiến đến với tốc độ cực nhanh!

Nhận ra điều không ổn, cô lập tức xoay người, rời đi.

Lê Kiến Mộc tỉnh lại vào lúc 6 giờ sáng, trong phòng khách sạn.

Cô bị Tráng Tráng đánh thức.

Tráng Tráng đeo theo chiếc cốt tiêu, bò vào từ cửa sổ, thấy cô vẫn ngủ say như chết, bèn lên tiếng gọi mấy lần.

Nhưng Lê Kiến Mộc chẳng có chút phản ứng nào.

Tráng Tráng lập tức hoảng sợ.

Nó từng chứng kiến chủ nhân cũ của mình rời khỏi nhân thế trong giấc ngủ sâu như thế này.

Hoảng loạn, nó vung cái đuôi đánh mạnh một cái lên người Lê Kiến Mộc.

Kim Nghiêu đậu bên cạnh khẽ rung đôi cánh, che đầu lại, như thể không nỡ nhìn tiếp cảnh tượng này.

Lê Kiến Mộc giật b.ắ.n mình vì đau, bật dậy, trừng mắt nhìn Tráng Tráng:

"..."

Tráng Tráng chớp chớp mắt, cái đuôi vội vàng giấu ra sau lưng, chột dạ nói:

"Chủ nhân, người không sao chứ? Tôi… tôi tưởng cô xảy ra chuyện, nên muốn gọi cô dậy."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com