Kim Nghiêu càng thêm đắc ý, lông vũ trên người như sáng lên vài phần.
Lê Kiến Mộc trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, rồi quyết định đi gặp Lê Thanh Thanh.
Nhưng ngay khi vừa mở cửa phòng, cô đã bắt gặp Yến Đông Nhạc đang giơ tay định gõ cửa.
Cả hai sững người trong giây lát, ánh mắt chạm nhau.
Yến Đông Nhạc là người lên tiếng trước, giọng điềm đạm:
“Chào buổi sáng. Cô dậy sớm vậy sao?”
Lê Kiến Mộc nhìn xuống tay anh, thấy anh đang cầm theo một phần bữa sáng. Cô thoáng ngẩn người, sau đó nghiêng người tránh đường, mời anh vào phòng.
Yến Đông Nhạc sải bước đi vào, đặt hộp đồ ăn lên bàn. Anh liếc mắt nhìn Kim Nghiêu.
Kim Nghiêu lập tức quay ngoắt, hừ nhẹ một tiếng, bay về phía cốt tiêu.
Tráng Tráng cũng lập tức bò lên cổ tay Lê Kiến Mộc, ngoan ngoãn tiếp tục tu luyện.
Lê Kiến Mộc kéo ghế ngồi xuống, đối diện với Yến Đông Nhạc. Cô không vòng vo mà hỏi thẳng:
“Tối qua là anh đưa tôi về sao?”
Yến Đông Nhạc chăm chú quan sát cô.
Trong đôi mắt cô, anh nhìn thấy sự nghi hoặc, tò mò… nhưng ngoài ra, không còn gì khác.
Giống như trước đây.
Không có gì thay đổi.
Lòng anh thoáng chút thất vọng, nhưng điều đó cũng không nằm ngoài dự đoán.
Phần thần lực anh để lại, e là vẫn chưa đủ để cô khôi phục toàn bộ ký ức.
Yến Đông Nhạc im lặng thu hồi suy nghĩ, mở hộp đồ ăn ra.
Hương thơm của cháo gạo kê nóng hổi và bánh bao nước mềm mại lập tức lan tỏa trong không khí, khiến người ta thèm ăn.
Anh nhẹ giọng nói:
“Ăn chút gì đi đã.”
Lê Kiến Mộc nhìn phần ăn trước mặt. Đúng lúc cô cũng đang đói bụng.
Lê Kiến Mộc cầm lấy đũa, thong thả ăn bữa sáng.
Một chiếc bánh bao nóng hổi trôi xuống bụng, cô mới nhận ra người đối diện từ nãy đến giờ vẫn không có động tĩnh gì.
Cô nghi hoặc liếc nhìn sang, liền bắt gặp đôi mắt trầm mặc của Yến Đông Nhạc. Ánh mắt ấy mang theo một tia nặng nề, sâu thẳm, khiến cô không thể đoán được suy nghĩ của anh.
Thực ra, biểu cảm của anh cũng không khác gì thường ngày. Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay ánh mắt đó lại khiến cô có cảm giác khác biệt, cứ như thể bên trong ẩn giấu một điều gì đó khiến người ta muốn tìm tòi, khám phá.
Cô lên tiếng:
“Làm sao vậy?”
Yến Đông Nhạc im lặng vài giây, sau đó khẽ lắc đầu, như muốn vứt bỏ điều gì đó trong đầu. Anh không trả lời, chỉ cúi xuống tiếp tục ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Kiến Mộc vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không hỏi nữa.
Một lúc sau, Yến Đông Nhạc mới lên tiếng, giọng anh trầm ổn:
“Mười mấy năm trước, đột nhiên có những luồng hào quang thần bí xuất hiện khắp nơi. Khi người của Huyền Môn còn chưa kịp điều tra, những luồng hào quang đó đã lập tức biến mất, không để lại chút dấu vết nào, cũng không thể xác định được vị trí cụ thể.”
Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Bến tàu cũ ở Nam Thành là một trong số những nơi như vậy. Nhưng khác với những khu vực khác chỉ xuất hiện hào quang rồi biến mất, thôn trang gần bến tàu đó lại có lời đồn về ‘Hà Thần’. Pháp Nhất Môn nhận định, nguồn gốc của luồng hào quang có thể nằm dưới đáy sông. Nhưng dù tìm kiếm bao nhiêu lần, họ vẫn không thể xác định được.”
Lê Kiến Mộc chăm chú lắng nghe, không ngắt lời.
“Bọn họ không cam lòng.” Yến Đông Nhạc khẽ thở dài. “Thế nên, họ đã dùng thuật pháp, khiến hàng trăm người trong làng chài và bến tàu c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau. Họ lấy m.á.u tươi nuôi dưỡng một lệ quỷ, trói buộc nó tại bến tàu bỏ hoang, khiến nơi đó trở thành một khu vực nguy hiểm mà không ai dám bén mảng đến.”
Nghe đến đây, đôi mắt Lê Kiến Mộc khẽ động, bàn tay cầm đũa cũng dừng lại.
Tiệm cầm đồ từng đưa đi rất nhiều quỷ hồn, phần lớn đều là tàn hồn, oan hồn không nơi nương tựa… Nhưng lệ quỷ kia, lại khác hẳn.
Cô hạ giọng hỏi:
“Vậy rốt cuộc dưới đáy sông cất giấu thứ gì? Các anh cũng không biết sao?”
Yến Đông Nhạc trầm mặc, không trả lời ngay.
Cô nhìn anh, lại hỏi một lần nữa:
“Anh biết không?”
Lần này, anh khẽ gật đầu, chậm rãi đáp:
“Một đoạn thần mộc.”
Lê Kiến Mộc khẽ cau mày, định nói gì đó, nhưng Yến Đông Nhạc đã cắt ngang:
“Chúc mừng em.”
Anh mỉm cười, ánh mắt nhu hòa:
“Thần mộc giúp tái tạo cơ thể, thực lực tăng lên, ngũ cảm, linh hồn, thể chất… tất cả đều sẽ mang thuộc tính của thần mộc. Tương lai của em rất đáng mong chờ.”
Nhưng ngay sau đó, giọng anh trở nên nghiêm túc hơn:
“Có điều, em cần phải cẩn thận. Nếu để lộ thần lực, e rằng sẽ không phải chuyện tốt.”
Lê Kiến Mộc khẽ nắm chặt đôi đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn anh:
“Anh nói vậy… nhưng với hào quang thần trên người Lê Thanh Thanh, anh lại không nhắc nhở như thế.”
Yến Đông Nhạc nhếch môi cười nhẹ, lắc đầu:
“Chuyện đó không giống nhau.”
Cô cau mày:
“Không giống ở điểm nào?”
Anh im lặng hai giây, rồi đáp:
“Cô ấy sinh ra đã như vậy. Rất có thể, đó là do một nhân vật lớn giáng xuống người cô ấy. Còn em, chỉ là may mắn đụng phải thần mộc mà thôi.”
Lê Kiến Mộc: “…”
Cô thật sự không biết nên nói gì trước kiểu lý luận này của anh.
Bầu không khí trong phòng có chút trầm lắng, nhưng chưa kịp kéo dài lâu thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Yến Đông Nhạc liếc mắt nhìn một cái, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở ra, một giọng nữ trong trẻo lập tức vang lên:
“Lê Kiến Mộc, chị tỉnh chưa? Em không ngủ được, em có thể ngủ cùng chị không? Em có chút…”
Giọng nói đột nhiên nghẹn lại.
Lê Thanh Thanh vừa dụi mắt vừa ngẩng đầu lên, nhưng ngay khi thấy người đứng trước cửa là Yến Đông Nhạc, cô ấy giật mình lùi về sau một bước, lập tức tỉnh táo hẳn.