Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 417



Đôi mắt Lê Kiến Mộc thoáng nheo lại.

Không làm thì không chết, quả nhiên là như vậy.

Chùa Pháp Âm là nơi chính thống của huyền môn, linh khí dày đặc, lại cung phụng đại Phật. Dù có không thể thỉnh được chân thân thật sự, thì tượng Phật nơi này cũng đã hấp thụ nhang khói ngàn năm, sao có thể để người khác tự tiện phá hoại?

Vân Dật vẫn còn bực bội kể tiếp:

“Tóm lại, người đó ngang ngược vô lý, sau khi đập bể tượng Phật còn thản nhiên đi dạo quanh chùa như không có chuyện gì. Sau đó, hắn bị Tiểu Cốc phát hiện, suýt chút nữa còn đánh cậu ấy. May mắn là Tiểu Cốc không yếu ớt, cũng có chút công phu quyền cước, nếu không đã bị bắt nạt rồi.”

Nhắc lại chuyện cũ, Tiểu Cốc vẫn còn bực bội, giọng điệu lộ ra sự ấm ức:

“Tượng Phật kia dù không phải bằng vàng bạc châu báu, nhưng là vật được truyền thừa qua bao thế hệ của chùa Pháp Âm, nhận nhang khói và tín ngưỡng của biết bao người. Tôi đã cảnh báo họ rằng phá hủy tượng Phật là sẽ gặp tai họa, vậy mà bọn họ không những không tin, còn cười nhạo tôi bị các sư phụ trong chùa ‘tẩy não’.”

“Chưa hết đâu!” Tiểu Cốc nhớ lại, tiếp tục nói: “Lúc đó, đám người đó còn đi đến vườn rau phía sau chùa, dẫm nát không ít luống rau. Vườn rau bị giẫm đạp hư hại, không thể phát triển tiếp được, nhưng vẫn còn có thể ăn. Ném đi thì quá lãng phí, mà mấy thầy trò chúng tôi lại không thể ăn hết ngay được, nên đã gọi mấy sư huynh của Huyền Ý Môn đến hái mang về. Hôm đó có ba sư huynh đệ của Huyền Ý Môn đến lấy rau, nhưng sau đó thì không ai ở lại nữa.”

Tiểu Cốc dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Hơn nữa, vào chủ nhật, do hiệu ứng từ một blogger nổi tiếng nào đó, rất nhiều du khách đã kéo đến chùa. Chúng tôi không có đủ nhân lực để tiếp đãi họ, lại còn bị họ dò hỏi lung tung, thậm chí có người cố tình làm phỏng vấn, cố chấp moi móc thông tin. Cuối cùng, sư phụ không chịu nổi nữa, đành phải đuổi họ đi, nói rằng chùa Pháp Âm không nhận nhang khói, cũng không tiếp đãi du khách. Suýt chút nữa lại xảy ra tranh cãi.”

Quy Viễn đại sư thở dài, giọng nói lộ ra sự bất đắc dĩ:

“Đời này ta dốc lòng tu Phật tại chùa Pháp Âm, tự nhận tâm tính đã đủ thản nhiên. Vậy mà những người đó như một tổ ong vo ve bên tai, làm ta cũng phải bực mình. Hết cách, ta đành phải đóng cửa chùa, từ chối tiếp khách. Hy vọng Phật Tổ có thể khoan hồng độ lượng… A di đà Phật.”

Nhìn dáng vẻ hổ thẹn của Quy Viễn, Lê Kiến Mộc an ủi:

“Phật Tổ sẽ thông cảm cho đại sư.”

Nói xong, cô đứng dậy cáo từ rời đi.

Ba người của Huyền Ý Môn tạm thời chưa thể khẳng định có liên quan hay không, nhưng trong hai ngày đó, chùa Pháp Âm tiếp đãi không ít người, khách hành hương từ khắp nơi đổ về. Nếu muốn điều tra từng người thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Dù vậy, những người trong chùa Pháp Âm cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khỏi diện tình nghi.

Nhưng không có bằng chứng, manh mối lại bị đứt đoạn ngay tại đây, ở lại lâu hơn cũng vô ích.

Trước khi đi, Quy Viễn đại sư còn mời Lê Kiến Mộc có dịp sẽ đến chùa để cùng đàm luận về huyền thuật. Lê Kiến Mộc gật đầu đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô cũng không quên Tráng Tráng.

Trước cổng chùa Pháp Âm, Lê Kiến Mộc vẫy tay gọi: “Tráng Tráng, về thôi.”

Chỉ thấy một thân ảnh dài ngoằng lướt qua như tia chớp, một con rắn lớn dài hơn hai mét nhanh chóng trườn đến, linh hoạt mà mạnh mẽ.

Vân Dật “oa” lên một tiếng, cả người lập tức cứng đờ.

Tiểu Cốc thì lại tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chỉ vào Tráng Tráng mà thốt lên:

“Sư công! Đó là một con rắn thành tinh, là linh xà đúng không?”

Tráng Tráng hớn hở ngẩng đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Tráng Tráng là linh xà!”

Tiểu Cốc lại càng phấn khích: “Còn có thể nói nữa!”

Tráng Tráng vẫy đuôi, vui vẻ nói: “Đúng vậy đúng vậy, Tráng Tráng còn có thể nói chuyện!”

Vân Dật cứng ngắc đứng bên cạnh, khóe miệng giật giật, lén kéo tay áo Tiểu Cốc, nhỏ giọng thì thầm:

“Cậu… không thấy sợ sao?”

Tiểu Cốc nhìn Tráng Tráng, rồi nghiêng đầu cười tít mắt:

“Linh xà không phải là tà vật, mà là sinh linh hấp thụ linh khí trời đất mà tu thành. Vì sao lại phải sợ?”

Vân Dật lặng thinh nhìn Tiểu Cốc, dường như không thể tin được người này có thể bình tĩnh như vậy trước một con rắn khổng lồ.

Lê Kiến Mộc khẽ mỉm cười, giơ tay lên: “Tráng Tráng.”

“Chủ nhân…” Tráng Tráng trườn đến, thân rắn linh hoạt quấn quanh cổ tay cô, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một chiếc vòng tay xinh đẹp. Nó cọ cọ vào da thịt cô, giọng nói đầy vui vẻ:

“Chủ nhân, Tráng Tráng thích nơi này!”

Lê Kiến Mộc xoa nhẹ thân rắn: “Vậy sau này sẽ lại dẫn Tráng Tráng tới đây chơi.”

“Được!”

Tráng Tráng vui vẻ, cuộn thân hình tròn lại, đầu đuôi nối nhau, lười biếng bế quan ngay trên cổ tay cô.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com