Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 423



Cô vừa nói vừa khoa chân múa tay, dáng vẻ vô cùng sinh động.

Tiêu Thành tròn mắt kinh ngạc, lẩm bẩm:

“Đúng là mở mang tầm mắt… Một căn hộ mà cảnh sát như tôi có làm cả đời cũng chẳng mua nổi.”

Chu Tuấn Ngạn cười lớn, vỗ vai anh ta:

“Nói thế không đúng lắm đâu. Không phải cảnh sát Tiêu đã mua được rồi sao?”

Tiêu Thành ngẩn ra, quay đầu nhìn Tiêu Tề với ánh mắt nghi hoặc.

Tiêu Tề nhún vai, sờ mũi, giọng bình thản:

“Nhà anh ở khu này.”

Tiêu Thành trợn tròn mắt, sau đó hét lên đầy oan ức:

“Lão đại!”

Anh ta không thể tin nổi, hoá ra sư phụ của mình là một siêu cấp phú hào mà anh ta lại chẳng hay biết gì!

Tiêu Tề bật cười, vươn tay xoa đầu anh ta:

“Thôi nào, đừng buồn nữa. Không muốn thử xem nướng thịt ở sân thượng sang chảnh này có hương vị thế nào sao?”

Nghe vậy, Tiêu Thành lập tức quẳng nỗi buồn sang một bên, hăng hái xắn tay áo bước đến hỗ trợ nướng thịt.

Chu Tuấn Ngạn và Lê Thanh Thanh từng sống ở nước ngoài nhiều năm, tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau, nên có thể nói chuyện trên trời dưới biển.

Tiêu Thành và Tiêu Tề là cảnh sát, thường xuyên tiếp xúc với những vụ án kỳ lạ. Chưa kể chuyện của Tôn Đan Đan gần đây cũng vô cùng đặc biệt.

Mọi người đều trẻ tuổi, chỉ trò chuyện một lát đã trở nên thân thiết hơn.

Chẳng mấy chốc, màn đêm buông xuống.

Khi đợt thịt nướng đầu tiên tỏa hương thơm ngào ngạt, bầu không khí càng trở nên sôi động.

Bất chợt, phía dưới truyền đến tiếng động.

Lê Thanh Thanh đứng dựa vào lan can, vẫy tay về phía cửa lớn:

“Hi!”

Lê Niên Tây vừa đi đến, thấy thế bèn giơ tay chào lại.

Lê Thanh Thanh hào hứng nói lớn:

“Anh ba, mau lên đây! Thịt nướng vừa chín, có phần anh đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lê Niên Tây bật cười, bước nhanh về phía cầu thang:

“Tới ngay!”

Anh không đi một mình mà còn dẫn theo một người khác—Đinh Vân.

Đây là lần thứ hai Lê Kiến Mộc gặp Đinh Vân.

So với lần trước, lần này tóc anh ta đã dài hơn một chút, buộc gọn gàng phía sau, khí chất cũng không còn quá mức tiêu điều mà có thêm nét tao nhã của một nghệ sĩ.

Lần trước, khi nhìn thấy anh ta, mái tóc rối bù, đôi mắt thẫn thờ chỉ chăm chú vào bức tranh, cả người toát ra vẻ u ám đến mức gần như héo mòn.

Còn lần này, anh ta đã có sức sống hơn, nhưng vẫn mang theo chút gì đó sâu thẳm và bí ẩn, như thể bóng tối chưa hề rời đi mà chỉ được giấu kỹ hơn.

Nhận thấy ánh mắt đánh giá của Lê Kiến Mộc, Đinh Vân khẽ mỉm cười.

Anh chủ động bước tới, nhẹ giọng nói:

“Cô là Lê Kiến Mộc đúng không? Lần trước tôi quá tập trung vào vẽ tranh, không chú ý đến xung quanh. Sau này nghe Niên Tây kể lại, tôi mới biết cậu ấy định giới thiệu chúng ta làm quen.”

Lê Kiến Mộc gật đầu, mỉm cười đáp:

“Không sao. Hoan nghênh anh đến chơi. Cứ gọi tôi như anh ba tôi, gọi Mộc Mộc là được.”

Đinh Vân gật đầu, ánh mắt dịu dàng, môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

Trông anh ta không còn giống người từng đau khổ muốn tự sát nữa, nhưng…

Cô có thể cảm nhận rõ ràng, bóng tối trong anh ta vẫn còn đó, chỉ là đã được che giấu kỹ hơn mà thôi.

Lê Kiến Mộc quan sát anh ta một lát, sau đó quay sang nhìn Lê Niên Tây.

Lê Niên Tây cũng đồng thời nhìn cô, thấp giọng hỏi:

“Thế nào?”

Lê Kiến Mộc khẽ lắc đầu, giọng bình tĩnh nhưng chắc chắn:

“Vẫn chưa ổn. Dấu hiệu tự sát của anh ta vẫn rất mạnh.”

Lê Niên Tây khẽ cau mày, thở dài một hơi.

“Anh xin nghỉ đông, khoảng thời gian này cố ý dẫn cậu ấy đi một số nơi, toàn là những nơi gắn liền với ký ức trước đây của bọn anh. Cậu ấy trông có vẻ ổn hơn nhiều, anh còn tưởng là tình trạng đã tốt lên… Không ngờ…”

Lê Kiến Mộc nhẹ giọng nói:

“Mỉm cười không có nghĩa là lạc quan, thoải mái cũng không có nghĩa là vui vẻ. Những chuyện thế này cần phải tìm ra điểm mấu chốt.”

Cô hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi hỏi:

“Anh ta còn có người quan trọng nào khác không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com