Cô nghĩ có lẽ anh đã nghe lọt lời cô nói lần trước, nên mới đối xử tốt với Tiểu Khâu như vậy.
Nhìn thấy cô cười với mình, Yến Đông Nhạc không nhịn được cũng cười theo.
Anh lắc đầu, đứng dậy đi lấy xiên nướng.
Lê Kiến Mộc tiếp tục theo dõi buổi phát sóng trực tiếp.
Lúc này, độ hot trong phòng phát sóng đã đạt đỉnh cao chưa từng có trong sự nghiệp của Vương Cát.
Anh ta phấn khích liên tục điều chỉnh camera, hào hứng giới thiệu vị trí hiện tại của mình, còn nhấn mạnh rằng mình đang ở một thôn nhỏ vùng quê.
Nhưng anh ta không nhận ra rằng—ở ngay phía sau, cách anh ta chưa đầy một bước chân—một nữ quỷ với ánh mắt âm u đang chằm chằm nhìn anh ta và nhóm của anh ta.
Bình luận trong phòng phát sóng không ngừng nhảy lên.
Bỗng nhiên, một dòng bình luận đặc biệt thu hút sự chú ý của Vương Cát.
[Thật quen mắt, hình như đây là đồng ruộng ở thôn chúng tôi. Tôi khuyên streamer một câu, miếu Nương Nương thôn chúng tôi rất linh, đừng tự tìm đường chết!]
Vương Cát nhướng mày, cười khẩy:
"Thời đại nào rồi mà còn mê tín thế? Tôi đã nói bao nhiêu lần trong buổi phát sóng rồi, đừng tin quỷ thần! Mọi người toàn không chịu nghe, cứ nói miếu Nương Nương linh thiêng này nọ."
Anh ta khoanh tay, nhếch môi cười mỉa:
"Ha ha, tốt nhất là linh nghiệm đi! Biết đâu lát nữa lại được chứng kiến cảnh Nương Nương đại chiến với quỷ hồn thì sao? Nếu không có gì xảy ra, thì đừng có nói linh nghiệm này linh nghiệm nọ nữa, buồn cười thật đấy!"
Bên dưới, nhiều người ủng hộ anh ta cũng ùa vào bình luận.
[Streamer đừng để ý đến mấy người đó, trên đời này làm gì có quỷ! Chỉ có kẻ nhát gan mới tin mấy chuyện này!]
"Tôi nói rồi, trên đời này làm gì có quỷ thần? Nếu có thật thì cái streamer này đã c.h.ế.t cả trăm lần rồi! Vậy mà hắn vẫn còn nhảy nhót như thế đấy!"
"Đúng vậy! Ai sợ thì cứ rời đi nhanh đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng không khí! Phòng phát sóng này không dành cho mấy người yếu bóng vía!"
"Đừng nói nhiều nữa! Lăn lộn nửa tiếng rồi, rốt cuộc bao giờ mới bắt đầu hả? Ông đây không có thời gian xem mấy người cãi nhau đâu!"
Trong phòng phát sóng, khán giả bắt đầu sốt ruột, nhiều người không chờ được nữa mà lên tiếng thúc giục.
Vương Cát cũng hiểu rõ, không thể để tình trạng này kéo dài thêm. Quan trọng hơn, nơi này là thôn làng của người ta, nếu còn chần chừ, lỡ có người trong thôn đi ngang qua thì phiền phức.
Anh ta không sợ quỷ thần, nhưng biết rõ rất nhiều người tin vào những điều đó.
Trước khi đến đây, anh ta đã tìm hiểu một chút. Người dân trong vùng này ai cũng tôn kính miếu Nương Nương, bảo rằng nơi này linh thiêng vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vậy mà tối nay, anh ta lại có kế hoạch động chạm vào những thứ đó—thậm chí còn muốn đập hai bức tượng thần trong miếu. Nếu chẳng may người trong thôn phát hiện, chỉ e rắc rối to.
"Quỷ thì tôi không sợ, nhưng người thì phiền lắm." Vương Cát lẩm bẩm.
Anh ta dứt khoát nói:
"Được rồi, không lằng nhằng nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi!"
Nói xong, Vương Cát kéo ra một chiếc rương, mở nắp lấy ra một cây nhang cùng một lư hương nhỏ. Anh ta châm nhang, cắm vào lư hương rồi tiện tay đặt sang một bên.
Tiếp đó, anh ta tiếp tục lục lọi trong rương, vừa tìm đồ vừa lẩm bẩm:
"Mọi người thật sự quá thiếu kiên nhẫn! Nhưng thôi, ai bảo tôi cưng chiều fan cơ chứ? Đây, cơm chín này. Buổi chiều nhân viên ăn xong còn dư lại. Tôi còn đặc biệt đi chợ đồ cũ mua mấy cái bát sứ nữa đấy!"
Anh ta lấy ra hộp cơm nhựa, mở nắp rồi dùng đũa dùng một lần xúc cơm đổ vào bát sứ. Một hộp cơm chia ra được ba bát, nhưng vẫn có vẻ hơi ít.
"Chậc chậc, thôi kệ, dù sao cũng chỉ là nghi thức. Để nửa bát là được rồi! Chẳng lẽ thực sự có quỷ tới ăn chắc? Dù có đi nữa thì mấy cô hồn dã quỷ ăn được một miếng đã là may lắm rồi!"
Giọng điệu ngạo mạn, thái độ hời hợt của anh ta làm cả phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ. Dòng bình luận tràn ngập những lời cổ vũ:
"666666! Đúng rồi! Quẩy lên!"
Chẳng ai trong số họ nhận ra rằng, ngay phía sau Vương Cát, một bóng hình mờ mờ đang dần hiện rõ hơn. Khuôn mặt nữ quỷ càng lúc càng vặn vẹo dữ tợn.
Chuẩn bị xong mâm cơm, Vương Cát đưa mắt nhìn lướt qua màn hình, đúng lúc thấy một dòng bình luận quen thuộc:
"Streamer, tôi khuyên anh nên nhanh chóng rời đi. Miếu Nương Nương trong thôn tôi thật sự rất linh nghiệm. Nếu anh tiếp tục vô lễ như vậy, chắc chắn sẽ bị Nương Nương ghi nhớ, chờ ngày báo ứng!"
Vương Cát bật cười khẩy:
"Ơ hay! Sao anh còn chưa rời khỏi phòng phát sóng của tôi? Đừng có hù dọa tôi bằng mấy chuyện mê tín đó được không? Người trong thôn các anh ngu muội, đừng tưởng ai cũng giống các anh! Nếu thấy chướng mắt thì đi đi, đừng ở đây làm bẩn mắt tôi nữa! Đúng là xui xẻo!"
Bình luận kia dừng lại một lát, sau đó chỉ có một câu ngắn gọn:
"Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết. Được, anh tự lo cho bản thân đi."
Từ đó về sau, người đó không nói thêm gì nữa.
Vương Cát "chậc" một tiếng, lại thay đổi sắc mặt, giả bộ hoảng sợ mà than vãn:
"Ôi chao! Mọi người ơi! Người đó là dân trong thôn! Chẳng lẽ lát nữa hắn sẽ dẫn cả thôn đến ngăn cản tôi gọi hồn sao? Mọi người ơi, tôi sắp bị đánh rồi! Lần này là đắc tội với người sống chứ không phải quỷ nữa! Haizz! Nếu tôi bị đánh, mọi người nhớ góp tiền thuốc men cho tôi nhé! Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, tất cả đều trông chờ vào công việc này mà!"
Anh ta cười hề hề, sau đó nói thẳng:
"Thôi nào, mọi người tặng quà trước đi! Coi như là góp tiền thuốc men trước cho tôi! Nào nào nào! Ai tặng quà thì tôi lập tức gõ bát gọi hồn ngay! Tặng đi! Đúng rồi! Lại thêm mười món quà lớn nữa là tôi bắt đầu ngay!"