Trương Oánh Oánh vốn tưởng người đến là giáo viên và sinh viên cho tiết học tiếp theo. Nhưng khi nhận ra gương mặt người đó, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.
Lê Kiến Mộc bước từng bước chậm rãi về phía cô ta, bóng dáng mảnh khảnh nhưng lại mang đến một áp lực vô hình.
Không hiểu sao Trương Oánh Oánh bỗng chột dạ. Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười cứng nhắc, giọng hơi lắp bắp:
"Bạn... bạn học Lê? Lâu rồi không gặp... Thật trùng hợp, các cậu học tiết tiếp theo ở đây sao?"
Lê Kiến Mộc không vòng vo, thẳng thắn nói:
"Không trùng hợp. Tôi đến tìm cậu."
Trương Oánh Oánh vô thức siết chặt quai túi trong tay, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
"Tìm... tìm tôi? Có chuyện gì sao? Nếu không vội, cậu thấy thế nào nếu chúng ta để lần sau nói? Tôi đang vội đi học, có lẽ không có thời gian..."
Cô còn chưa kịp dứt lời, Lê Kiến Mộc đã lấy ra một xấp ảnh, đặt ngay trước mặt cô ta.
"Những bức ảnh này, đều là cậu chụp đúng không?"
Đôi mắt Trương Oánh Oánh thoáng lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã cố lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nguầy nguậy:
"Tôi không biết cậu đang nói gì."
Lê Kiến Mộc nhướng mày, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng không hề có chút ấm áp nào.
"Cũng chính cậu đã gửi chúng đến giáo viên chủ nhiệm của tôi. Nói đi, cậu muốn đạt được mục đích gì? Cậu nghĩ những thứ này có thể gây ảnh hưởng gì đến tôi sao?"
"Không có! Tôi không có! Tôi thực sự không biết cậu đang nói gì!" Trương Oánh Oánh gần như hét lên, cố gắng phủ nhận.
Lê Kiến Mộc khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe lạnh sống lưng.
"Vậy sao?"
Cô liếc nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Trương Oánh Oánh, rồi cúi đầu nhìn về phía đứa bé ma quái đang ở bên cạnh cô ta. Nó như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, lập tức nhe răng múa vuốt với cô, gương mặt nhỏ nhắn vặn vẹo đầy dữ tợn.
"Tôi nhớ đã từng nói với cậu rồi, dưới địa phủ có một nơi gọi là 'địa ngục rút lưỡi', đúng không?" Giọng cô vẫn nhàn nhạt, giống như đang bàn về một chuyện chẳng hề quan trọng. "Có vẻ như cậu không tin lắm."
Cô dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trương Oánh Oánh, giọng nói chậm rãi:
"Hay là... tôi đưa cậu đi thử một lần nhé?"
Không đợi Trương Oánh Oánh kịp phản ứng, Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng vỗ lên trán cô ta một cái.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ cảnh vật xung quanh thay đổi.
Hành lang khu dạy học tối tăm biến mất, thay vào đó là một không gian u ám, màu sắc xanh đen quỷ dị bao trùm lấy tất cả. Hai tiểu quỷ mặt trắng bệch, chân lơ lửng trên không trung, xuất hiện bên cạnh Trương Oánh Oánh, mỗi đứa túm lấy một cánh tay cô ta, kéo đi về phía trước.
Cảm giác lạnh lẽo lan từ cánh tay đến tận sống lưng, Trương Oánh Oánh kinh hoàng trợn trừng mắt, miệng lắp bắp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Q-quỷ! Quỷ! Cứu tôi với!"
Nhưng hai tiểu quỷ không hề bận tâm đến cô ta. Một đứa ghét bỏ cô ta quá ồn ào, liếc mắt một cái, rồi tiện tay ném sợi xích sắt lên cổ cô ta, khóa chặt lại.
Trương Oánh Oánh giãy giụa điên cuồng, nhưng hai tiểu quỷ gầy gò nhỏ nhắn lại có sức mạnh kinh người. Chúng không chỉ giữ chặt cô ta mà còn kéo lê về phía trước.
Mỗi bước đi như giẫm lên lưỡi d.a.o nung đỏ, đau đớn đến tận tâm can.
Con đường tối đen dài đằng đẵng, chẳng biết đi bao lâu, nhưng mỗi bước đi đều khiến cô ta cảm thấy như một ngày bằng một năm.
Cuối cùng, trước mắt cô ta hiện ra một cảnh tượng còn kinh hoàng hơn.
Một người phụ nữ đang bị hai tiểu quỷ trói chặt, giống hệt cô ta lúc này. Chúng đè cô ta xuống một chiếc ghế sắt, rồi lấy ra một dụng cụ kẹp sắt chạm rỗng đặc chế, nhét vào miệng cô ta, ép hàm răng phải mở rộng.
Lưỡi của người phụ nữ run rẩy trong không trung.
Một tiểu quỷ giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô ta, còn một tiểu quỷ khác cầm lấy một chiếc kẹp sắt đã bị nung đỏ rực trong than lửa, chậm rãi đưa vào trong miệng…
Tiếng "xèo xèo" vang lên khi kim loại nóng tiếp xúc với da thịt.
Người phụ nữ phát ra những tiếng thét chói tai đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Cô ta giãy giụa kịch liệt, nhưng dây xích trên người giam chặt từng khớp xương, khiến cô ta chỉ có thể run rẩy với một biên độ nhỏ bé, hoàn toàn không thể thoát ra.
Trương Oánh Oánh run rẩy dữ dội, mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng hai tiểu quỷ bên cạnh không có ý định tha cho cô ta.
Chúng kéo cô ta đến một chiếc ghế sắt khác, những sợi xích nặng trịch quấn chặt lấy cơ thể cô ta.
Một cái giá sắt giống hệt được đặt vào miệng cô ta.
Hàm răng bị cưỡng ép mở rộng.
Tiếp đó là một chiếc kẹp sắt đỏ rực được nâng lên…
—
Bên ngoài, Lê Kiến Mộc vẫn đứng yên, tiện tay bày ra một kết giới cách âm, để Trương Oánh Oánh chìm trong ảo cảnh mà không làm phiền đến những người xung quanh.
Cô cúi xuống, nhìn đứa bé ma quái đang bị cô trói chặt không thể nhúc nhích.
Nó vẫn cố tỏ ra hung ác, nhe răng trợn mắt muốn dọa cô, nhưng trông chẳng khác gì một ông cụ không răng, trông lại có chút buồn cười.
Lê Kiến Mộc nhàn nhạt liếc nhìn nó một cái, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nó.
"Chị đưa em đến địa phủ nhé?"
Đứa bé lập tức cảnh giác, lần nữa nhe răng trợn mắt. Nhưng lần này, trong mắt nó không còn hung hăng nữa, mà có thêm vài phần cầu xin.
Lê Kiến Mộc mím môi, ánh mắt trầm lặng.
Ở bên kia, Trương Oánh Oánh sau khi trải qua nỗi kinh hoàng chưa từng có, đã hoàn toàn mất đi thần trí, đôi mắt dại ra, cả người run rẩy như một chiếc lá trong gió lạnh.