Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 54



Khi xe chật kín chỗ, bầu không khí càng thêm náo nhiệt. Trong nhóm người ấy, Trương Oánh Oánh là người dễ hoà nhập nhất, chẳng mấy chốc đã quen thân với vài bạn học.

Chỉ có Lê Kiến Mộc là người nói ít nhất. Từ đầu đến cuối, cô đều tựa vào cửa kính, không tham gia bất kỳ cuộc trò chuyện nào.

Nửa tiếng sau, xe bắt đầu lăn bánh.

Khi xe khởi động, quán tính khiến thân thể Lê Kiến Mộc khẽ rung nhẹ, cô chậm rãi mở mắt. Đôi mắt sáng trong, không hề có chút buồn ngủ.

"Đàn em tỉnh rồi à? Có muốn nếm thử cái này không?"

Chu Soái nghiêng người qua, đưa một ít thịt khô về phía cô, cười nói: "Là bạn học Vương Kha Nhiên mang từ nhà lên, ăn ngon lắm."

Lê Kiến Mộc cúi đầu nhìn thoáng qua.

Những thanh thịt khô gầy nhẳng, khô cứng như que diêm, thoạt nhìn chẳng có gì hấp dẫn.

Cô hơi nghiêng đầu: "Đây là gì thế?"

Chu Soái ngạc nhiên: "Khô bò đó! Ngon lắm, thử đi!"

Lê Kiến Mộc nhận lấy, cắn thử một miếng.

Cứng. Rất khó cắn.

Nhưng sau khi kiên nhẫn nhấm nháp, hương thịt dần tỏa ra, mang theo vị cay nhẹ, càng nhai càng thơm, lại có chút dai dai thú vị.

Cô hơi bất ngờ, cẩn thận cắn thêm một miếng nữa.

Trương Oánh Oánh đang trò chuyện cũng quay sang, nhìn biểu cảm của cô mà bật cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Bạn học, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cô ăn khô bò?"

Lê Kiến Mộc thong thả nhai xong miếng cuối cùng, gật đầu thản nhiên đáp:

"Trước đây chưa từng ăn."

Trương Oánh Oánh khẽ nhướng mày, ánh mắt mang theo mấy phần thăm dò, đánh giá cô từ trên xuống dưới vài giây, rồi chợt mỉm cười đầy ẩn ý:

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Không sao, Bắc Thành rất rộng, sau này cô sẽ có cơ hội thử đủ thứ đặc sản."

Mấy lời này không rõ là có ý gì, nhưng dù xung quanh không ai lên tiếng, bầu không khí vẫn âm thầm thay đổi. Rất nhiều người đoán được rằng, cô gái trầm lặng này chắc hẳn xuất thân không mấy khá giả.

Vương Kha Nhiên – người mang theo khô bò, bỗng nhiên rút từ trong túi ra một gói lớn, đặt lên bàn, đẩy về phía Lê Kiến Mộc:

"Bạn học, gói này tặng cậu đấy. Nếu thích ăn thì cứ đến tìm tôi, nhà tôi không có gì nhiều, nhưng khô bò thì luôn dư dả!"

Gói khô bò đầy ắp, ít nhất cũng phải nửa cân, trong khi trước đó trên xe đông người như vậy, mỗi người chỉ được chia một ít.

Hành động hào phóng này lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Trương Oánh Oánh nheo mắt cười:

"Bạn học Vương ga-lăng quá nhỉ! Chúng tôi còn chưa được đãi ngộ thế này đâu. Không lẽ cậu nhất kiến chung tình với bạn học này rồi?"

Lời trêu chọc vừa dứt, xung quanh liền vang lên tiếng cười ồ lên.

Vương Kha Nhiên ngẩn ra, rồi đỏ bừng mặt. Làn da vốn hơi ngăm, lúc này lại càng lộ rõ vẻ lúng túng.

Trái lại, Lê Kiến Mộc vẫn thản nhiên như cũ. Cô vươn tay nhận lấy gói khô bò, giọng nói bình tĩnh nhưng nghiêm túc:

"Cảm ơn. Tôi sẽ đáp lễ."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com