Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 67



Dáng vẻ của Cát Tân Nguyệt có chút nhút nhát, rõ ràng là kiểu không giỏi giao tiếp. Lúc này, bị ánh mắt của Lê Kiến Mộc nhìn chằm chằm, cô ấy hơi căng thẳng, đẩy nhẹ gọng kính, thấp giọng nói:

"Cát Tân Nguyệt."

"Ừm." Lê Kiến Mộc gật đầu, tỏ vẻ hài lòng rồi quay đi sắp xếp sách vở.

Trương Văn Tĩnh bật cười:

"Không ngờ ký túc xá chúng ta lại có tận hai người sợ giao tiếp. Thật thú vị quá đi!"

Cát Tân Nguyệt hơi ngượng ngùng, cúi đầu lật sách, không dám đối diện với mọi người.

Trương Văn Tĩnh cũng không để ý, xoay người lấy một chiếc túi trong ngăn kéo ra:

"À, các cậu khoan hãy bận rộn. Bố mẹ mình bảo mang quà đến cho mọi người. Mỗi người một phần, nhưng mỗi món lại khác nhau. Các cậu tự chọn đi."

"Quà gì thế?"

"Nước hoa. Mợ mình mang từ nước ngoài về, nhãn hiệu nhỏ thôi nhưng mùi hương đặc biệt lắm, các cậu thử xem đi."

Các cô gái trẻ vốn không có sức chống cự với mấy thứ này, vừa nghe thấy nước hoa liền hào hứng xúm lại.

Trên bàn là năm lọ nước hoa nhỏ với màu sắc khác nhau. Kiểu dáng mỗi lọ đều khác biệt, nhưng lọ nào cũng tinh xảo vô cùng.

"Mình thích cái này!" Trương Văn Tĩnh lập tức cầm lấy một lọ hình trái tim màu hồng nhạt. "Bốn lọ còn lại, các cậu tự chọn đi."

Trịnh Linh và Trần Linh Linh không chần chừ, nhanh chóng chọn xong phần của mình.

Cát Tân Nguyệt do dự. Hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt, không quen nhận quà từ người khác, lại không biết nước hoa này có đắt hay không, nhất thời không dám nhúc nhích. Cô ấy chần chừ nhìn sang Lê Kiến Mộc.

Lê Kiến Mộc không vội chọn ngay mà nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa trái tim hồng nhạt trong tay Trương Văn Tĩnh.

"Cho mình lọ này được không?"

Cả phòng im lặng trong chốc lát.

Trương Văn Tĩnh vuốt ve bình nước hoa trong tay, không lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thấy vậy, Trịnh Linh vội vàng hòa giải:

"Tiểu Lê cũng thích màu hồng à? Nếu vậy, cậu lấy lọ này đi, màu trắng sữa pha chút hồng phấn cũng rất đẹp đấy."

Nhưng ánh mắt của Lê Kiến Mộc vẫn không đổi, kiên trì nhìn Trương Văn Tĩnh:

"Có thể không?"

Trương Văn Tĩnh im lặng vài giây, sau đó bật cười, thản nhiên nói:

"Được thôi. Người đẹp có đặc quyền, mình hiếm khi từ chối yêu cầu của người xinh đẹp lắm."

Nói xong, cô ấy thoải mái đưa lọ nước hoa cho Lê Kiến Mộc.

"Cảm ơn." Lê Kiến Mộc bình tĩnh nhận lấy, phớt lờ ánh mắt phức tạp của những người xung quanh.

Trịnh Linh lặng lẽ cảm thán: Tiểu Lê hình như không biết cách cư xử lắm nhỉ…

Lê Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào cô gái cùng họ, đáy lòng chợt dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ. Con riêng hư hư thực thực này có chút ngông cuồng.

Cát Tân Nguyệt cúi đầu, siết chặt quyển sách trong tay, im lặng nghĩ: Từ huyện thành nhỏ ra ngoài, tốt nhất không nên đắc tội với dân bản địa. Nếu bị ghét bỏ, chẳng biết sau này có bị gây khó dễ không…

Nhưng bất kể bọn họ nghĩ gì, Lê Kiến Mộc vẫn không bận tâm. Cô trở về chỗ ngồi, mở ngăn kéo, lấy ra bốn lá bùa màu vàng, cẩn thận đặt lên bàn.

"Cho các cậu cái này."

Trịnh Linh tò mò cầm lên một lá, giơ dưới ánh đèn soi thử:

"Cái này là gì thế?"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Lá bùa được gấp thành hình tam giác, dưới ánh sáng lấp lánh như có ánh vàng nhàn nhạt. Nhưng nhìn kiểu gì cũng giống loại giấy vàng tùy tiện nhặt được ở ven đường vào dịp Thanh Minh, không có gì đặc biệt, càng không có giá trị.

Quan trọng hơn, khi cầm trong tay, cô ấy không hiểu sao lại có một cảm giác kỳ lạ…

Giống như… thứ này có chút tà tính.

Lê Kiến Mộc vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng không giống đang nói đùa:

"Bùa bình an. Mang theo bên người, đừng tháo ra. Nếu gặp nguy hiểm, nó có thể giúp các cậu có thêm một cơ hội sống."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com