Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 71



Ví dụ như, nguyên liệu trong tiệm luôn do ông chủ tự mình "nhập hàng". Những miếng thịt được mang về thường chỉ to cỡ nắm tay một đứa trẻ, hơn nữa đã được ướp gia vị sẵn, hoàn toàn không thể phân biệt được là thịt gì.

Hay như việc, ông chủ và bà chủ chưa bao giờ ăn thịt xiên của quán. Lúc trước, nhân viên từng mời hai người thử, nhưng bọn họ chỉ cười cười, bảo rằng lớn tuổi rồi, ăn mấy thứ dầu mỡ này không quen.

Giờ ngẫm lại, rõ ràng họ đã sớm biết sự thật.

Càng nghĩ, Triệu Song càng buồn nôn, cô ta cúi người, tiếp tục nôn khan.

Lê Kiến Mộc đứng dưới tán cây, ánh mắt lướt qua con mèo đen bên chân Triệu Song.

Dù chỉ còn là hồn thể, con mèo ấy vẫn rất có linh tính. Nó nhảy vọt ra ngay khi thấy Triệu Song nôn, đôi mắt tràn đầy ghét bỏ.

Lê Kiến Mộc chạm phải ánh mắt nó, mèo đen lập tức xù lông, quay đầu, hung dữ "meo" một tiếng với cô.

Không nhịn được, cô bật cười.

Con mèo này, khi còn sống chắc hẳn được chủ nhân cưng chiều lắm.

Nghe thấy tiếng cười, Triệu Song nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Cô ta đã nôn đến mức không còn sức đứng vững, vậy mà bạn học Lê vẫn cười được ư?

Lau miệng, cô ta ngập ngừng nhìn về phía Lê Kiến Mộc.

Nhưng tiếc là, lúc này Lê Kiến Mộc đã thu lại biểu cảm, gương mặt lạnh nhạt như thường.

Triệu Song chịu đựng cơn buồn nôn, dè dặt hỏi: "Bạn học Lê, đám chó mèo đó… thật sự tìm tôi báo thù sao? Nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi mà! Tôi chưa từng làm hại chúng, trước đây còn không biết thịt xiên là thịt chó, thịt mèo nữa. Cô… có thể giúp tôi không?"

Cô ta không hành hạ động vật, càng không phải người quyết định nguồn hàng của quán.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, không tận tai nghe những tiếng mèo kêu ai oán kia, có lẽ cô ta còn có thể dửng dưng mà nói rằng "oan có đầu, nợ có chủ", chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

Nhưng vấn đề là, đám chó mèo đó đã tìm đến cô ta.

Lê Kiến Mộc không chút do dự gật đầu, đưa cho cô ta một lá bùa bình an: "Được thôi, hai ngàn tệ."

"Hả?" Triệu Song ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm.

Lê Kiến Mộc vẫn giữ nguyên giọng điệu dửng dưng: "Cầm bùa này, ngày mai đến quán xin nghỉ việc. Sau đó, đám oan hồn kia sẽ không tìm cô nữa."

Triệu Song nhìn chằm chằm lá bùa trong tay cô, môi mím chặt.

Hai ngàn tệ…

Với cô ta mà nói, đây là số tiền không hề nhỏ. Một tháng, cô ta tiêu chưa đến bảy trăm, số tiền này đủ cho cô ta sống hai, ba tháng.

Cô ta chần chừ, rồi cố gắng tìm một cái cớ: "Không phải Huyền Sư các cô nên bảo vệ chính nghĩa, tiêu diệt tà ám hay sao? Trên tivi toàn diễn như vậy mà?"

Không ngờ, Lê Kiến Mộc chẳng thèm nói thêm một lời, chỉ cất bùa bình an đi, xoay người rời đi: "Bớt xem phim lại."

Nếu không, rất dễ bị người ta nhìn thấu cái sự ngây thơ và ngu ngốc trong mắt.

Triệu Song há miệng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Hai ngàn tệ… cô ta thực sự không nỡ bỏ ra.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lê Kiến Mộc trở lại ký túc xá, vừa bước vào đã cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ.

Trịnh Linh nháy mắt với cô một cái.

Lê Kiến Mộc nhướng mày, ra hiệu hỏi "Gì cơ?"

Trịnh Linh ra vẻ thần bí, liếc mắt về phía đám bạn cùng phòng.

Nhưng rất tiếc, Lê Kiến Mộc vẫn không hiểu.

Trương Văn Tĩnh không có ở đây, Cát Tân Nguyệt len lén liếc mắt nhìn Lê Kiến Mộc, ánh mắt như có như không lộ ra vẻ thận trọng.

Lê Kiến Mộc nhướng mày, cảm giác có gì đó không đúng.

Cô bước tới bàn của mình, vừa nhìn đã phát hiện chiếc ba lô bị động vào. Đôi mắt cô trầm xuống, quay đầu nhìn thẳng về phía Lê Thanh Thanh.

Lê Thanh Thanh ho nhẹ một tiếng, có hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cố giữ thẳng lưng, hắng giọng nói:

“Chuyện đó... Mình nghĩ lại rồi. Bùa bình an là quà cậu chuẩn bị cho bạn cùng phòng, nếu không nhận thì không phải phép, nên vừa rồi cậu không có ở đây, mình đã tự lấy một cái.”

Lê Kiến Mộc không nói gì, chỉ cười nhạt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô ấy.

Lê Thanh Thanh bị nhìn đến mức hơi chột dạ, nhưng vẫn cố cứng rắn:

“Thật sự chỉ lấy một cái! Bọn họ có thể làm chứng cho mình! Ngoài bùa bình an ra, mình không đụng vào đồ gì khác của cậu hết! Không tin thì cậu cứ kiểm tra đi!”

Lê Kiến Mộc gật đầu, giọng nhẹ nhàng:

“Mình tin.”

Cô chỉ cảm thấy cô nàng này khi xù lông lên lại có chút thú vị.

Không biết vì sao, nhìn bộ dạng bối rối của Lê Thanh Thanh, cô thấy buồn cười.

Không nói thêm gì nữa, Lê Kiến Mộc quay lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Giường ký túc xá là kiểu trên giường dưới bàn, phía trên bàn có đèn học và một vài ô nhỏ để đồ. Cô mở vali ra, đồ đạc bên trong chất đầy. Đây đều là những thứ Triệu Cương chuẩn bị cho cô, bản thân cô cũng không rõ có những gì.

Vừa dọn dẹp, Lê Kiến Mộc vừa nói:

“Nhưng mà lần sau đừng tự ý đụng vào đồ của mình. Bùa bình an thì không sao, nhưng nếu là loại bùa có tính công kích thì sẽ rất nguy hiểm cho các cậu.”

Ba người còn lại ngẩn ra.

Lê Thanh Thanh cau mày: “Bùa có tính công kích?”

“Ừm. Như lôi phù, hỏa phù, bùa ngự quỷ chẳng hạn.”

Ba cô gái nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang.

Trịnh Linh nuốt nước bọt, chậm rãi hỏi: “Tiểu Lê... nhà cậu làm gì vậy?”

Lê Kiến Mộc liếc nhìn bọn họ, chậm rãi đáp:

“Mở đạo quán.”

Tuy bây giờ đạo quán ấy đã hoang tàn, không còn ai đến dâng hương nữa.

Cát Tân Nguyệt lại hỏi: “Vậy mấy lá bùa này cũng là từ đạo quán nhà cậu sao?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com