Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 82



Trịnh Linh cũng cắn răng:

"Thế thì... mình cũng mua cho ba mẹ mỗi người một lá đi!"

Cát Tân Nguyệt không nói gì, lặng lẽ gắp thêm đồ ăn.

Bạn cùng phòng của cô ấy đều có tiền, đột nhiên thấy hơi áp lực.

Ở phía đông Bắc Thành, có một trang viên bỏ hoang tên Viễn Sơn.

Năm đó, chủ nhân của nó là một thương nhân giàu có.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Nhưng bỗng một ngày, cả nhà thương nhân đột tử trong trang viên, t.h.i t.h.ể vô cùng thê thảm. Khi cảnh sát phát hiện, hiện trường lại không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Mười mấy năm trôi qua, vụ án vẫn không có lời giải, trở thành án treo.

Nhưng trên mạng lại lan truyền rất nhiều lời đồn đại.

Người trong thôn dưới chân núi nói rằng, đôi khi họ thấy trang viên sáng đèn giữa đêm. Một số nhóm thám hiểm còn kể rằng họ từng "gặp ma" bên trong.

Những lời đồn cứ thế ngày càng ly kỳ, biến nơi này thành điểm đến của vô số kẻ ưa mạo hiểm.

Tôn Hỉ thì khịt mũi, coi thường những câu chuyện này.

Anh ta đã làm phát sóng trực tiếp về thám hiểm hơn một năm, tự nhận bản thân có chút hiểu biết về giới này.

Mấy lời đồn quỷ dị kia, tám chín phần mười là giả. Thậm chí, phần lớn là do các blogger thám hiểm tự tung tin, để tăng độ kịch tính cho địa điểm, thỏa mãn tâm lý tò mò của khán giả, qua đó kiếm được nhiều tiền hơn.

Trên đời này, làm gì có ma.

"Anh Tôn, anh họ của anh cũng rảnh thật đấy. Chúng ta thật sự phải đợi anh ta à?" Tiền Nguyệt bực bội hỏi.

Bọn họ đã đi được nửa đường, vậy mà chỉ vì một cuộc điện thoại của Tôn Hỉ mà phải dừng lại. Thật sự làm chậm trễ hành trình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tôn Hỉ ngồi trên ghế lái, châm điếu thuốc, nhả khói nhàn nhã:

"Đó là anh họ anh, bảo anh đợi, chẳng lẽ lại mặc kệ?"

Tiền Nguyệt hừ lạnh:

"Thêm người mà không nói sớm, làm chậm kế hoạch. Nếu trước 12 giờ không đến nơi, đừng trách em trừ tiền lương."

Lý Đại Đảm, người vẫn im lặng nãy giờ, vội vàng cười hòa giải:

"Sẽ không đâu, sẽ không đâu! Anh họ chắc sắp đến rồi! Tiền tiểu thư, đừng lấy tiền ra dọa mà!"

Tôn Hỉ khẽ chậc lưỡi.

Thực ra, anh ta có nói với Chu Soái rằng lần này chỉ dẫn theo hai fan đi thám hiểm, nhưng thực tế không phải vậy.

Lý Đại Đảm là người của công ty anh ta ký hợp đồng, thỉnh thoảng cũng theo anh ta đi thám hiểm, lá gan rất lớn.

Còn Tiền Nguyệt... cô ta là tự tìm đến cửa.

Hai ngày trước, khi anh ta phát sóng trực tiếp, hé lộ kế hoạch thám hiểm trang viên Viễn Sơn, Tiền Nguyệt lập tức liên hệ, yêu cầu được tham gia cùng.

Tôn Hỉ vốn chẳng muốn mang theo Tiền Nguyệt.

Anh ta đi một mình thì không vấn đề gì, nhưng dẫn theo người khác, lỡ đâu còn bị vướng chân vướng tay? Nhất là một cô gái như cô ta, nhỡ vừa gặp chuyện đã la hét ầm ĩ, thậm chí có bệnh tim hay gì đó, đến lúc đó đổ lỗi cho anh ta thì sao?

Nhưng Tiền Nguyệt cứ nhất quyết đòi đi theo. Cô ta nói mãi, còn móc tiền ra, bảo chỉ cần để cô ta tham gia, cô ta sẵn sàng trả phí.

Lý Đại Đảm thấy tiền thì sáng mắt, hết lời thuyết phục Tôn Hỉ, cam đoan nếu Tiền Nguyệt xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ chịu trách nhiệm.

Cuối cùng, Tôn Hỉ miễn cưỡng đồng ý.

Hút hết điếu thuốc, anh ta híp mắt nhìn Tiền Nguyệt, giọng điệu lạnh nhạt:

"Tiền tiểu thư, thu lại cái tính tiểu thư của cô đi. Lát nữa đến nơi, đừng có chạy lung tung. Nếu có chuyện xảy ra, chúng tôi không rảnh bảo vệ cô đâu, đến lúc đó đừng trách chúng tôi vô tình."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com