Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 85



Lê Kiến Mộc xuất hiện trên một đoạn đường quốc lộ.

Nơi này chính là chỗ bùa bình an bị hủy.

Nhưng xe đã sớm không thấy bóng dáng.

Cô rút điện thoại, gọi cho Chu Soái qua WeChat.

Chu Soái bắt máy rất nhanh.

"Alo..."

"Bây giờ các anh đang ở đâu?"

Giọng cô lạnh lẽo trong màn đêm, khiến Chu Soái vô thức căng thẳng.

Anh ta vội đáp:

"Bọn anh sắp tới nơi rồi! Em có nghe nói đến trang viên Viễn Sơn chưa? Chính là—"

"Trở về!"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Hả...?" Chu Soái ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm.

Lê Kiến Mộc nhấn mạnh từng chữ:

"Bây giờ quay đầu xe, lập tức quay lại."

Chu Soái do dự.

Anh ta rất tin tưởng Lê Kiến Mộc.

Một đại sư như cô, chắc chắn sẽ không nói điều này mà không có lý do.

"Em quay đầu xe trước, anh..." Chu Soái vừa nói vừa với lấy điện thoại.

"Không thể quay đầu!"

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau, ngày càng gần.

Tiền Nguyệt bỗng nhào tới, giật lấy điện thoại trong tay Chu Soái rồi ném mạnh ra ngoài cửa sổ.

"Cô làm gì thế?" Chu Soái giận dữ quát lên, định quay lại thì xe đột ngột phanh gấp. Cả người anh ta đập mạnh vào ghế trước, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tiền Nguyệt vẫn không trả lời, chỉ khẽ cười. Tiếng cười của cô ta mang theo chút lạnh lẽo quỷ dị, khiến người ta sởn gai ốc.

Ánh đèn pha chiếu rọi phía trước—cổng trang viên Viễn Sơn.

Cánh cổng sắt loang lổ rỉ sét, cao lớn nặng nề như một bức tường chắn ngang, tách biệt hai thế giới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Tới rồi." Tiền Nguyệt thì thầm.

Chu Soái nuốt khan, một cảm giác bất an mãnh liệt trào lên. Anh ta lập tức nắm lấy cánh tay Tôn Hỉ, hoảng loạn giục giã:

"Quay xe! Lập tức rời khỏi đây!"

Nhưng cơ thể Tôn Hỉ cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.

"Anh... Anh... Phía sau..." Giọng anh ta run rẩy.

Chu Soái quay phắt lại.

Lý Đại Đảm đã bất tỉnh tự lúc nào.

Còn Tiền Nguyệt...

Mái tóc cô ta rối bù, gương mặt trắng bệch như xác chết, hốc mắt thâm quầng, lộ ra vẻ quỷ dị đến cực điểm.

Dưới ánh đèn lờ mờ trong xe, cô ta khẽ nhếch miệng cười. Một nụ cười sắc lạnh, để lộ hàm răng trắng, sắc bén như răng dã thú.

"Các người... Không chạy thoát đâu."

"Ma... Có ma!"

Chu Soái hét lên một tiếng, sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Tay run lẩy bẩy móc ra bùa bình an, giơ về phía Tiền Nguyệt như bấu víu vào hy vọng cuối cùng:

"Cô... Cô đừng qua đây! Đừng qua đây!"

Tiền Nguyệt khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia khác thường. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ta lại bật cười, lạnh lùng nhìn anh ta, không hề d.a.o động.

Dường như lá bùa đó... không có bất kỳ tác dụng nào với cô ta.

Chu Soái sợ hãi đến mức tê rần cả người, cảm giác tuyệt vọng dâng lên.

Tiền Nguyệt cười nhạt, vỗ nhẹ lên vai Tôn Hỉ.

"Xuống xe đi."

Tôn Hỉ cứng người, muốn từ chối nhưng khi nhìn vào gương chiếu hậu, thấy gương mặt đáng sợ kia gần trong gang tấc, hai chân anh ta mềm nhũn.

Vừa bước xuống xe, cả người anh ta ngã khuỵu xuống đất.

Tiền Nguyệt lấy chìa khóa xe từ tay anh ta, thậm chí còn đá anh ta một cái đầy khinh miệt.

"Vô dụng."

Nói rồi, cô ta đi thẳng về phía cổng trang viên.

"Tôn Hỉ! Em có sao không?" Chu Soái vội vàng chạy đến đỡ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com