Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 88



Lúc đó, Tiền Nguyệt bị gọi dậy bởi một con quỷ nam. Cô ta cướp đi bùa bình an của bọn họ, rồi nhốt cả bọn lại trong căn phòng này.

Anh ta không biết vì sao con quỷ kia chưa g.i.ế.c mình. Nhưng nếu còn ở lại đây, kết cục chắc chắn không khá hơn là bao.

Trong góc phòng, Chu Soái bị trói chặt, người co rút như một con tôm, trên mặt toàn là dấu tay đỏ rực. Không biết anh ta còn thở được bao nhiêu hơi nữa.

"Bốp! Bốp!"

Bất chợt, giữa tiếng tát dồn dập, một âm thanh khác vang lên.

"Cộp, cộp, cộp…"

Là tiếng bước chân.

Từ xa vọng đến, chậm rãi nhưng rõ ràng.

Tiền Nguyệt bỗng nhiên dừng tay, cả người căng cứng. Cô ta lắng nghe, rồi đột ngột quay phắt về phía cửa.

Tiếng bước chân không dừng lại.

Ngược lại, nó ngày càng gần hơn.

Mỗi bước giẫm lên sàn gỗ như mang theo ma lực quỷ dị, từng nhịp một đập vào màng nhĩ, khiến đầu óc con người trở nên trống rỗng.

Trong khoảnh khắc đó, Chu Soái đột nhiên mở bừng mắt.

Ánh mắt anh ta đầy tơ máu, nhưng bên trong lại lóe lên tia sắc bén.

Không chút báo trước, anh ta bật người dậy.

Cả người bị trói chặt, nhưng đôi tay lại linh hoạt nâng lên, vòng dây thừng đang trói anh ta lập tức siết chặt quanh cổ Tiền Nguyệt.

"Khụ…!"

Tiền Nguyệt trợn trừng, hoảng loạn vùng vẫy. Nhưng không kịp—Chu Soái đã dồn hết sức ghìm chặt.

Cô ta cố giãy, nhưng dây thừng càng lúc càng siết, gương mặt trắng bệch không còn chút máu, đầu lưỡi dần thè ra ngoài.

Chỉ còn một hơi thở.

Bỗng—

"Két!"

Cửa phòng bật mở.

Một giọng nói lãnh đạm, pha chút trêu chọc vang lên:

"Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi."

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chu Soái sững sờ.

Anh ta chậm rãi quay đầu lại—

Dưới ánh sáng lờ mờ, bóng dáng quen thuộc hiện lên trong tầm mắt.

Lê Kiến Mộc đứng ở cửa, khoanh tay nhìn anh ta, ánh mắt như cười như không.

Chu Soái há miệng, đầu óc thoáng trống rỗng, sau đó như bừng tỉnh, gào lên một tiếng:

"Đại sư! Cuối cùng em cũng tới rồi!"

Lê Kiến Mộc: "…"

Lý Đại Đảm: "…"

Đại sư… trẻ thế này á?

Chu Soái không cho cô cơ hội phản ứng, nhanh chóng bò dậy, vừa nói vừa lắp bắp:

"Đại sư, em họ anh… bị bắt đi rồi! Không biết bị lôi đi đâu nữa! Mau cứu cậu ấy với! Mà… không đúng! Anh, anh đừng đi một mình! Chúng ta cùng đi!"

Lúc này có Lê Kiến Mộc bên cạnh, sự sợ hãi trong lòng Chu Soái gần như giảm đi một nửa.

Nhưng không ngờ—

"Các người không được cản đại nhân!"

Một giọng nói điên cuồng vang lên.

Tiền Nguyệt.

Cô ta bỗng bật dậy như bị giật điện, gương mặt méo mó, ánh mắt tràn đầy ác ý nhìn về phía Lê Kiến Mộc.

Ngay sau đó, cô ta vớ lấy một lọ hoa, lao đến tấn công.

Lê Kiến Mộc khẽ nhướng mày, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Không nói một lời, cô nhấc chân—

"Rầm!"

Tiền Nguyệt bị đá bay, cả người đập mạnh vào tủ gỗ phía sau.

Cô ta thở hổn hển, trong mắt tràn đầy căm hận, nhưng lại cười khanh khách như kẻ điên.

"Không ai ngăn cản được đại nhân! Đại nhân sắp thành công rồi! Không ai cản được! Không ai—!"

Lê Kiến Mộc chẳng buồn để ý, xoay người rời đi.

Chu Soái thấy thế, không chần chừ, lập tức chạy theo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com