Thiên Kim Phủ Tội Bị Thái Giám Nắm Lấy

Chương 10



Chưa đợi Thường Lăng chất vấn, nàng đã mang giọng nghẹn ngào chủ động tấn công:

“Vậy…

ngươi nói yêu ta, tất cả đều là lừa dối sao?!

Ngươi rõ ràng từng nói: Tứ cô nương thanh cao như trăng trên trời, xa vời khó với, chỉ khi ở bên ta mới thấy được nhân gian khói lửa!

Ngươi nói nàng không biết cảm tình, chẳng hiểu phong tình, chính ta mới khiến ngươi nếm được hoan lạc làm nam nhân!

Ngươi nói ngươi chỉ yêu mình ta!

Đồ lừa đảo!”

Thường Lăng giận dữ bùng nổ, tát nàng một cái vang dội:

“Câm miệng! Tiện tỳ!

Ngươi vì sao lại gạt ta?!”

Chưa dứt lời, Vân Tuệ đã nhào tới cắn hắn hai cái, lập tức bị nha sai xông vào áp chế.

“Thường Lăng mưu tư phạm chức, tham ô hủ hóa, ngụy tạo chứng từ vu cáo nhằm tư lợi, chúng ta phụng lệnh áp giải về phủ thẩm tra, không được trì hoãn!”

Tháng thứ hai kể từ ngày Thường Lăng nhập ngục, hắn vét sạch gia sản chỉ để gửi ta một bức thư.

Văn từ khẩn thiết, chữ chữ thấm đầy ân hận.

Trong thư, hắn đau đớn tự trách về những việc đã qua:

“Khi ấy bá phụ không coi trọng ta, nói rằng lòng ta chỉ là trò trẻ con si tình, không gánh nổi đại sự, chỉ khi ta viết giấy từ hôn, người mới chịu giúp ta thi cử Thu Vi.

Ta đau khổ khôn xiết, cầu cạnh bao cố nhân của phụ thân, song chẳng ai giúp, vì vậy nhất thời hồ đồ, bị lớp vỏ bọc của Vân Tuệ lừa gạt.”

“Dẫu sao, khi ấy ta nhìn thấy rất rõ, tin tức truy tìm tiểu thư mất tích của Ninh Vương, cùng miếng ngọc bội kia…”

“Ta đã dằn vặt rất lâu.

Vì tương lai của chúng ta, ta buộc phải lấy lòng Vân Tuệ.

Nàng ta nói nàng luôn cảm kích nàng, nên ta nghĩ nếu tương lai cưới nàng ta, nàng ấy nhất định sẽ cho nàng một thân phận xứng đáng.”

“Nhà họ Bạch sụp đổ, ta cũng rất đau buồn, nhưng tất cả chỉ là tạm thời.

Chỉ cần ta có chỗ dựa vững chắc, tương lai tất sẽ rạng rỡ.”

“Nhưng ta không ngờ… nàng lại đem lòng yêu một tên… thái giám!

Những gì ta có thể cho nàng, hắn cho nổi sao?!

Chẳng lẽ chỉ vì hắn tuấn tú hơn ta sao?

Chân Chân, xin nàng đừng hồ đồ, đừng để kẻ xấu lợi dụng!”

Ba tờ giấy tràn đầy chữ viết, ta chẳng buồn đọc hết, tùy tay ném thẳng vào lò lửa.

Tia lửa bập bùng liếm lấy giấy, bên ngoài vọng lại tiếng bước chân.

Bỉnh Triều khoan thai bước đến, liếc nhìn rồi chợt vươn tay giữ lại, nhanh chóng phủi lửa đang cháy.

Hắn lặng lẽ xem một hồi lâu.

Ta thấy thẹn vì bản thân từng mù quáng:

“Trên ấy chỉ toàn lời nhảm, không đáng tin đâu.”

“Vậy còn câu này? Cũng là giả chứ?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Hắn chỉ vào đoạn nói thích ta.

Ta khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

“Câu đó à…”

Bao ngày qua cùng nhau sớm tối, tâm tính, tính cách của hắn, từ Bình luận cho tới từng lời hắn nói, đã sớm in sâu vào lòng.

Bảo là không động tâm, là dối người dối mình.

Chỉ là… thân phận hắn, chung quy là…

Hắn là thái giám trên danh nghĩa, dù thiên tử có biết căn bệnh năm xưa khiến hắn như thế, nhưng nếu bây giờ ta ở bên hắn… hoàng thượng làm sao không sinh nghi?

Huống chi, hắn lớn lên trong hậu cung, chuyện này, chỉ e hung hiểm vô cùng.

Ta khẽ do dự:

“Nhưng… thân thể của chàng…”

Hắn lại hiển nhiên hiểu nhầm tâm tư và nỗi lo của ta.

Ngón tay luồn vào mái tóc ta, cúi đầu xuống, môi mềm khẽ chạm, hơi thở nóng rực phả nơi tai:

“Nó có tốt hay không… thử rồi, chẳng phải biết ngay sao?”

Than hồng vẫn tí tách cháy bên lò.

Tay ta và hắn đan lấy nhau, từ từ siết chặt.

Y phục dần rơi khỏi vai, mà vào giây phút cuối cùng, ta đưa tay vòng qua cổ hắn.

“Vậy thì… sau này, thiếp nên gọi chàng là gì?”

Thân hình hắn hơi khựng lại, tay khẽ lau son nơi môi ta, rồi chậm rãi kéo lại vạt áo đã xộc xệch.

“Cho ta một tháng thời gian… nương tử.”

Bình luận nổ tung.

【Đây là thần nhân không? Chuyện này mà còn có thể nhẫn được! Chẳng lẽ thật sự là không được?!】

【Các ngươi có hiểu thế nào là tôn trọng không? Hắn chẳng qua chỉ muốn Chân Bảo của chúng ta làm nương tử của mình, lẽ nào có tội?!!】

【Có tội! Sai rồi! Có tội! Việc gì cũng phải đợi làm xong rồi mới nói được à!】

Mặt ta thoáng đỏ ửng, trước mắt là ánh mắt ôn nhu của Bỉnh Triều, hắn khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên mắt ta.

Sang tháng thứ hai, hoàng hậu bất ngờ truyền ta nhập cung, nói rằng do công lao tìm lại được quận chúa, có thưởng hậu.

Sau khi ta hành lễ, liền thấy Nhạc Lạc quận chúa, tức Trúc Nhu, cười toe toét nháy mắt ra hiệu cho ta.

Hoàng hậu cẩn thận quan sát, gật đầu:

“Quả nhiên là mỹ nhân.”

Ngài mỉm cười:

“Vừa nãy lão nhị nói với bổn cung, trong ngự hoa viên có một mỹ nhân mới đến thưởng hoa, chính là ngươi phải không?”

Người nói “lão nhị”, chính là nhị hoàng tử, con ruột của bà.

“Lão nhị của bổn cung xưa nay mắt cao hơn đầu, nay lại khen người, bổn cung vừa nhìn, quả thực danh xứng với thực.”

Hoàng hậu mỉm cười nhìn ta: