【Đoán xem nàng sẽ chọn ai? Là vị Quốc cữu gia thích ngược đãi tỳ nữ kia, hay vị tiểu Hầu gia có cả đống con riêng?】
【Ta đoán là Quốc cữu, trước từng tặng nàng son môi, nàng không nhận, giờ chắc hối hận rồi.】
【Ta thấy là tiểu Hầu gia, phủ hắn toàn thông phòng, khác với Quốc cữu có hôn ước rồi.】
Khi ấy —
Ta đã đi đến trước mặt hai người.
Bình luận sau một thoáng lặng yên, bỗng nổ tung như sấm sét!
Trong khoảnh khắc ấy, ta suýt không nhận rõ gương diện của vị Cửu thiên tuế đứng trước mặt.
【Ta trời ơi!! Nàng… nàng lại chọn một… thái giám!】
【Chức vị tuy cao, quyền hành nghiêng ngả, là tâm phúc tuyệt đối của tân đế, nhưng… chung quy vẫn là một thái giám mà!】
【Nhưng mà! Vị thái giám này… phong thần tuấn mỹ quá đi mất!】
Không chỉ đám người xem, ngay cả Bỉnh Triều đang tựa vào ghế bành tròn cũng hơi sững sờ.
Chén trà trong tay hắn khựng lại, ánh mắt trầm xuống, có chút nghi hoặc nhìn về phía ta.
Ta vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, không dám ngẩng đầu.
Trường diện lặng ngắt như tờ, trong lòng ta không khỏi có chút bối rối. Tuy từng có Bình luận ngụ ý rằng hắn dường như chẳng ghét bỏ ta, nhưng…
Chớ quên, mới không lâu trước tại hoàng cung, chính ta từng đẩy hắn xuống Liên Hoa trì.
Hôm đó là ngày ta mới nhập cung, vô ý dẫm ướt hài, đang ngồi vắt khăn nơi hành lang thì hắn đột ngột xuất hiện, lời lẽ châm chọc:
“Thiên tử hôm nay không đi lối này. Kẻ tiết lộ hành tung đều đã bị giải vào Thận Hình Ty.”
Ta vội vàng giải thích, hắn mặt không đổi sắc, chỉ chăm chăm nhìn bàn chân lộ ra dưới váy của ta.
Ta tức giận, liền hỏi hắn có biết ta là ai không.
Hắn đáp: “Là cung nữ mới tiến cung năm nay.”
Thì ra… chẳng nhận ra ta.
Ta cười lạnh, không nói hai lời, trực tiếp đẩy hắn xuống hồ sen.
Sau khi rời cung, ta liền thề với Thường Lăng rằng: “Đời này, ta quyết không bao giờ bước chân vào chốn cung môn nữa!”
Lần gặp thứ hai, là hôm ta đuổi theo phụ thân, muốn ông đồng ý cho ta và Thường Lăng thành thân.
Ta cải nam trang, đi cùng phụ thân vào nha môn, bị phát hiện ngay tại cửa.
Khi phụ thân đang trách mắng, thì Bỉnh Triều ung dung dẫn theo hai người tiến vào, tuyên chỉ.
Tuyên khẩu dụ xong, hắn nhàn nhã nhìn ta đang quỳ dưới đất một cái:
“Gần đây đại nhân họ Tần hỏa khí thật vượng a.”
Phụ thân ta sợ đến nỗi, về phủ cũng chẳng dám mắng ta lấy một lời.
Tổng cộng chỉ gặp nhau hai lần, nay mạo muội như thế, quả thật là quá đáng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Ta hít sâu một hơi, khẽ khàng gọi:
“Đại nhân.”
Bỉnh Triều khẽ gật đầu.
Hai vị công tử đang đấu giá bèn cười gượng, rút lui không một lời.
Sắc mặt Thường Lăng càng thêm phức tạp, thanh âm run rẩy:
“Vì ta… vì giữ thân trong sạch, nàng lại phải hạ mình đến bước này sao?”
Ta chẳng ngoái đầu, vì tay ta… đã bị người trước mặt nắm chặt.
“Đi thôi.”
Đi thôi?
Phải rồi… chỉ một câu: “Đi thôi.”
Bình luận lập tức cuộn trào như sóng dữ:
【Khoan đã! Hắn không phải là thái giám sao? Sao, sao thế này? Thật là không chịu nổi nữa mà–】
【Các ngươi suốt ngày ăn đường giả của nam nữ chính, không thấy ngán sao? Đây mới là mỹ vị chân thực! Hôm đó ở hồ sen, ta đã thắc mắc, sao không sai người đến bắt nàng, lại đích thân lên hù dọa. Xem ra…】
【Lần thứ hai, tại Hộ bộ, ta nhớ rõ là hắn chủ động xin đi tuyên chỉ. Thân là mật thám của tân đế, vốn nên hành sự ẩn mình, thế mà vừa nghe tên Tần Chân Chân, đã lật đật đi ngay.】
Ta còn đang ngẩn người, thì bàn tay bị nắm khẽ siết lại, ta lảo đảo đâm vào bên hông hắn.
Bỉnh Triều hơi nhíu mày, nghiêng đầu liếc ta một cái.
Ta vội đứng vững, cố gắng kéo giãn khoảng cách.
Lúc này, một đám người xem vốn im ắng cũng bắt đầu nhập cuộc:
【Thật… thật âm u mà! Ta thích! Chỉ chạm nhẹ một chút mà phản ứng mạnh đến thế?】
【Năm xưa trúng độc vì tân đế, thái y nói từ nay về sau “bất năng”, mới buộc phải hoàn lương làm thái giám. Giờ nhìn lại… không phải “bất năng”, chỉ là với người khác mà thôi!】
【Ta dám cá là do hôm nàng dẫm ướt hài để lộ bàn chân kia, từ đó mà sinh tâm. Sau đó mới kiếm cớ đi gây chuyện, hòng có cơ hội gần gũi…】
【Lúc thẩm vấn còn giúp Tần Thị Lang nói đỡ, kết quả khiến người ta sợ đến nỗi khai tuốt tuồn tuột, không sao ngăn được–】
【Còn có đoạn này nữa sao?】
【Trời đất ơi! Ban đầu đến đây là để xem muội muội mềm mại dễ dỗ cơ mà, sao giờ lại thấy nữ phụ như vậy mới là đáng yêu nhất?】
【Ta nói thật, ánh mắt nam tử âm trầm kia giờ như đã phi ngựa mà đến rồi –】
Ta ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, đúng lúc Bỉnh Triều cúi đầu nhìn ta.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, không thấy đáy.
Hắn… thích ta ư?
Ta ổn định tâm thần, cẩn trọng dò hỏi:
“Đại nhân, tiểu nữ còn muốn mang theo một người nữa.”
Lời chưa dứt, hắn đã khẽ ừ một tiếng.