Thiên Kim Phủ Tội Bị Thái Giám Nắm Lấy

Chương 7



Thông qua Bình luận, ta nhanh chóng hiểu được ngọn nguồn:

【Muội muội giận gì nữ phụ vậy chứ, chẳng qua là đêm qua lúc nam chính động tình, lại lỡ miệng gọi tên nữ phụ thôi mà】

【Chứng tỏ nam chính chỉ xem nữ phụ là công cụ phát tiết, thế thôi】

【Tự dối mình đi, chứ đang ân ái gọi nhầm tên, lại là tên người mình ghét? Có ai đang nằm với người yêu mà gọi “ông chủ gian ác” không?!】

Ta quay đầu, nhìn Vân Tuệ, nhẹ giọng đáp:

“Bổn phận của tỳ nữ, đúng là ta chưa rành lắm. Vân Tuệ, ngươi có kinh nghiệm, chi bằng giảng cho ta nghe thử?”

“Ngươi?!”

Nàng giận đến run người.

“Tần Chân Chân! Ngươi thật cho rằng mình vẫn là thiên kim tiểu thư cao quý sao?

Giờ ngươi chẳng qua chỉ là nô tỳ hèn hạ trong phủ thái giám, là cái thứ gì chứ?!”

Lời còn chưa dứt, phía sau liền có tiếng quát lớn:

“Vân Tuệ! Câm miệng!”

Không ngờ… lại là Thường Lăng.

Hắn vừa bước vào, ánh mắt chạm ta, liền thoáng đỏ hoe.

“Chân Chân — nàng không sao chứ?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn:

“Vừa mới đụng phải hai kẻ đáng ghê tởm, nên cũng… chẳng tốt lành gì.”

Ngón tay hắn siết lại, tiến lên một bước, hiển nhiên không nhận ra ta đang nói hắn và Vân Tuệ. Chỉ vội hỏi:

“Hắn đối xử với nàng không tốt sao? Môi nàng… sưng cả rồi.”

Ta chỉ cảm thấy vành tai nóng bừng.

“Bỉnh đại nhân đối với ta rất tốt.”

“Được rồi, nàng không cần giả bộ trước mặt ta nữa — Hôm nay ta theo Lý đại nhân vào cung, tình cờ gặp phải người đó, dưới cằm hắn có mấy vết rách, là nàng làm đúng không?

Chân Chân, ta biết nàng ghét hắn, theo hắn là uất ức lắm, ta…”

Chỉ một câu trong đó khiến ta để tâm:

“Theo Lý đại nhân?

Ngươi chẳng phải xưa nay vẫn khinh ghét Lý đại nhân bên Lại bộ đó sao?”

Gương mặt Thường Lăng lộ vẻ khổ sở không che giấu được.

“Ta cũng hết cách rồi… Đại cục lung lay, ta nào chẳng muốn dâng tấu bảo toàn nhà họ Tần. Nhưng ta thế cô lời nhẹ, Tần bá phụ lại là người của Tả tướng, ta đành phải tìm đường khác.”

Vân Tuệ đứng một bên bị bỏ rơi, giậm chân giận dữ.

“Thường Sinh, chẳng phải nói hôm nay sẽ cùng ta chọn vải hay sao? Giờ ngươi làm trò gì vậy?”

Hắn đáp nhàn nhạt: “Ta chỉ là… quan tâm đến muội muội Chân Chân mà thôi.”

Vân Tuệ giận đến tái mặt: “Nếu ngươi quan tâm nàng, sao lúc đó không chuộc nàng? Giờ đã chọn ta, thì phải nhất tâm nhất ý!”

Nói rồi cười lạnh, chỉ vào xấp vải trong tay ta:

“Chưởng quầy! Tấm ấy… ta cũng muốn!”

Sau đó, Thường Lăng liền bảo người thanh toán.

Hắn định gọi chưởng quầy lấy thêm một xấp nữa cho ta, nào ngờ trong kho chỉ còn đúng một tấm cuối cùng.

Vân Tuệ đưa tay giữ lấy:

“Vậy thì ta chọn tấm này!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Thường Lăng do dự chốc lát, ánh mắt khó xử nhìn ta:

“Chân Chân, tấm vải này nàng ấy định dùng để may áo cưới…

Hay là nàng nhường nàng ấy đi, để ta chọn cho nàng cái khác, được không?

Ta thấy nàng hợp với sắc phấn đào, xem tấm này, vải đoạn thượng hạng–“

Ta chẳng chút yếu thế:

“Cút! Tấm này là ta xem trước!”

Vân Tuệ gào lên the thé:

“Ngươi xem trước? Ngươi có tiền không? Ngươi trả nổi à?”

Trong lúc giằng co, bỗng sau lưng vang lên một tiếng trầm ổn, lạnh lùng mà mạnh mẽ:

“Ai nói nàng ấy không trả nổi?”

Ta quay ngoắt lại — thì ra là Bỉnh Triều.

Hắn đã thay thường phục, sắc mặt lãnh đạm, mày mắt thanh cao, mang theo khí thế không thể xem thường.

Ngón tay thon dài tuỳ tiện cầm vài tờ ngân phiếu, tờ trên cùng là một ngàn lượng.

Chưởng quầy lập tức tươi như hoa nở, chen qua mặt Vân Tuệ, cười mắng:

“Tới trước được trước, hiểu không?

Cô nương này, tuổi còn trẻ, sao mặt dày đến vậy, đến cái vải người ta chọn cũng giành?”

Sắc mặt Thường Lăng lập tức đổi.

Hắn khó khăn hành lễ:

“Bỉnh đại nhân.”

Bỉnh Triều chẳng buồn đáp, đợi hỏi ta xong mấy lời, mới khẽ nâng tay ra hiệu.

Vân Tuệ tức đến gần như phát điên:

“Thường Sinh, ngươi giờ đã là lục phẩm, sợ hắn làm gì? Hắn chẳng qua chỉ là… một tên không có gốc rễ…”

Luôn dịu dàng như nước là thế, sắc mặt Thường Lăng bỗng chốc đại biến.

Hắn tát nàng một cái, thét lớn:

“Câm miệng cho ta!”

Vân Tuệ ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt trào ra.

Thì ra — Không phải không thể quản, không phải không thể trị, mà là chưa đến lúc đau lòng, nên không nỡ xuống tay.

Khi Bỉnh Triều ôm xấp vải, định dẫn ta rời khỏi, Vân Tuệ đột nhiên thét lớn.

Giọng nàng chua ngoa cay độc:

“Nàng ta đang lợi dụng ngươi đó!

Ngươi tưởng nàng thật lòng thích ngươi sao?

Người nàng thích là phu quân của ta!

Hai người họ thanh mai trúc mã, nàng từng vì muốn gả cho hắn mà quỳ ba ngày ba đêm trong từ đường!

Giờ nàng chẳng qua là chó nhà có tang, giả vờ ngoan ngoãn, chỉ để lợi dụng ngươi giúp nàng hả giận, cứu người!”

Bỉnh Triều chẳng thèm ngoái đầu.

Tay còn lại khẽ choàng lấy vai ta, giọng điềm tĩnh vang lên:

“Vậy sao?

Vậy thì ta mong nàng… lợi dụng ta nhiều một chút.