Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 104



Con người kỳ lạ thật. Mỗi khi gặp chuyện xui xẻo, họ lại muốn tìm ai đó để đổ lỗi. Có vẻ như khi có thứ gì đó cụ thể để trách móc, tâm họ sẽ thấy dễ chịu hơn. Nhưng còn những người bị oan, bị vu khống, chẳng lẽ họ không đáng thương sao?

Tôi nói ra sự thật.

Nhưng rất tiếc, người muốn nghe sự thật luôn quá ít.

Những chuyện xảy ra gần đây đã đảo lộn thế giới quan của tôi. Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu trái tim yếu ớt này có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa. Người ta bảo thể thao mạo hiểm có thể rèn luyện tinh thần, tôi tự hỏi, ở Giang Thành có chỗ nào phù hợp không?

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

La Hiểu Du đọc đến cuối bài đăng thì biết ngay, người bị gọi là "XX" chính là Viên Thanh. Cô đã theo dõi tất cả những lùm xùm gần đây trên mạng, cả bài viết của đạo sĩ Bạch Thủy đăng trên Weibo cũng không thoát khỏi bị đám fan quá khích tràn vào công kích.

Nhưng La Hiểu Du tin lời Bạch Thủy chân nhân.

Cô kéo xuống phần bình luận. Một bình luận nổi bật đập vào mắt cô:

[Anh Húc Đẹp Trai Nhất Thế Giới]: "Tác giả thật ghê tởm! Dám bênh vực con khốn Viên Thanh đó! Là fan của cô ta phải không? Viết truyện thế này để tẩy trắng cho cô ta à? Anh trai nhà tôi còn đang nằm viện đấy, mấy người độc ác vừa thôi!"

La Hiểu Du nhíu mày, không chút do dự nhấn nút báo cáo.

Bình luận này thật cay nghiệt.

Phía dưới còn nhiều người khác:

[Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng]: "A a a a! Đã cập nhật! Cố lên nhé, Bạch Thủy!"

[Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức]: "Nam chính đâu? Bao giờ mới xuất hiện?"

[Tôi Cười Chết Mất Thôi]: "Ủa, nội dung chương này... quen quen?"

[Hôm Nay Đại Cát]: "Đại sư ơi! Cái anh chàng có ấn đường đen đó là ai vậy? Sợ thật!"

[Hôm Nay Đại Lợi]: "Trời ơi, lần này ai là người xui đây? Không phải tôi đâu nhé, hôm đó tôi không ở đó!"

[Đại Cát Đại Lợi]: "Tôi cũng không ở đó."

Những ai từng theo dõi từ đầu đều nhận ra chi tiết “chàng trai có hắc khí trên ấn đường” là dấu hiệu chắc chắn sẽ gặp nạn. Người tin vào Thích Tuyền thì xem chuyện đó rất nghiêm trọng. Người không tin thì chỉ cười nhạt.

La Hiểu Du thuộc nhóm tin tưởng.

[Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài]: "Tác giả này tốt bụng thật, còn cảnh báo trước nữa!"

Tất nhiên, với những độc giả mới, mạch truyện và phần bình luận có phần kỳ quặc, khó hiểu:

[Tôi Dập Đầu Mong CP Là Thật]: "Gì vậy trời, bình luận truyện này sao lạ vậy? Mọi người nhập vai dữ thế?"

[Người Qua Đường Giáp]: "Từ Weibo mò sang. Tác giả này cũng lì thật, tình hình thế này mà vẫn dám lên tiếng bảo vệ người ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[456]: "Đây chỉ là một truyện huyền huyễn bình thường thôi mà (nói là 'bình thường' còn là nể mặt lắm rồi). Sao độc giả cứ như bị tẩy não thế?"

Người ngoài cuộc sẽ không thể hiểu được sự thật phía sau.

Còn người trong cuộc thì đang bàn luận sôi nổi trong các nhóm chat kín.

[Trương Thành Ngôn]: "Mọi người đọc chương mới chưa? Đoán xem người có ấn đường đen là ai?"

"Chắc là Tống Lâm." Đỗ Gia Danh lên tiếng trong nhóm.

"Tôi đồng ý." Dương Túc hưởng ứng.

"Trời ơi, tôi cũng nghĩ vậy!" Trương Thành Ngôn không giấu nổi phấn khích.

Tống Lâm chỉ nhắn một dấu hỏi: "?"

"Không phải đâu," Thích Lẫm phản bác, "Lúc đó cậu ấy không có mặt. Với lại, em ấy không bao giờ nhắc đi nhắc lại một chuyện."

"Đúng rồi. Trước đó đại sư đã nhắc đến @Tống Lâm trong truyện, nhưng Tống thiếu gia lại không tin." Trương Thành Ngôn tiếp lời.

Tống Lâm im lặng, chỉ gửi dấu ba chấm.

"Tôi không tham dự bữa tiệc hôm đó nên chắc chắn không phải tôi." Đỗ Gia Danh nói.

"Tôi đứng xa lắm, không nhìn rõ," Trương Thành Ngôn nhớ lại, "Nhưng tôi biết rõ người đứng gần Tô Noãn Noãn nhất khi ấy là bạn thân của cô ấy – Thích Uyên và Tiền Côn."

"Loại Thích Uyên ra." Dương Túc nói chắc nịch.

"Mấy đứa nhỏ chắc đang hoang mang lắm." Đỗ Gia Danh nhận xét.

Quả đúng như vậy, Tiền Côn và vài người khác trông có vẻ bất an thật sự.

"A a a! Lúc đó tôi đứng ngay cạnh anh Uyên, có phải là tôi không?" Tiền Côn lo lắng, "Tôi mới soi gương, thấy trán hơi đen đen… c.h.ế.t thật rồi!"

"Tôi nghĩ chắc là tôi." Tôn Vũ góp lời, "Dạo này toàn gặp xui, đi đường thẳng cũng vấp ngã."

"Biết đâu là tôi cũng nên." Bành Bằng thở dài, "Hôm đó chị Thích Tuyền nhìn tôi một cái trước khi rời đi."

"Đừng tự dọa mình nữa," Tô Noãn Noãn lên tiếng, "Lúc đó đông người lắm mà."

Mấy người trẻ còn đang bị dọa sợ tới mức mất ngủ, trong khi đó Thích Tuyền lại ngủ một giấc ngon lành đến sáng.

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Tô Dung mang bữa sáng lên. Trông anh rất vui vẻ, nụ cười tươi sáng càng thêm rạng rỡ dưới ánh nắng ban mai chiếu nghiêng. Gương mặt anh vốn đã đẹp trai, nay lại càng nổi bật.

Hôm nay trên bàn ăn có thêm một người – Linh Sinh – người mà Thích Tuyền đưa về hôm trước.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com