Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 113



Cậu lặp đi lặp lại đoạn video đang lan truyền khắp mạng. Trong đó, bóng dáng ma quái kia hiện ra chớp nhoáng nhưng rõ ràng có thật. Và sợi tơ hồng kết nối giữa Viên Thanh với nó cũng không thể chối bỏ.

Đây là loại tà thuật vô cùng độc ác – bị cấm tuyệt đối trong giới Huyền môn.

Không ngờ chỉ một chuyến ghé qua Long Giang mà lại gặp phải bao nhiêu trò tà đạo như vậy.

Hay phải chăng, có người đang cố tình vạch trần một góc của bóng tối?

Nhớ đến Thích Tuyền – người phụ nữ luôn tỏ ra lười biếng, thong dong, nhưng truyện cô viết lại sắc bén lạ thường – trong lòng Ninh Chí càng thêm nghi hoặc. Có lẽ, cô ấy không đơn giản như vẻ ngoài.

Và những vụ án liên quan đến tà thuật... liệu có phải chỉ xảy ra tại Long Giang?

Nỗi nghi ngờ như một tảng đá lớn đè nặng trong tim Ninh Chí.

Nhưng so với cậu, vẫn có người cảm thấy nặng nề hơn.

Tại một ngôi nhà yên tĩnh ở thành phố Long Kinh, trong căn phòng thờ, một tấm bài vị đại diện cho sinh mệnh của một người vừa vụt tắt.

Người thanh niên được giao nhiệm vụ dọn phòng, vừa nhìn thấy đã tái mặt vì kinh hãi, vội vàng lao đi báo tin cho quản gia.

Quản gia giật mình đến mức không tin vào tai mình:

"Đó là Thiên sư cấp sáu đấy!"

Người thanh niên trẻ run rẩy:

"Giờ phải làm sao đây?"

Quản gia lấy lại bình tĩnh, giọng lạnh tanh:

"Làm sao là làm sao? Đâu phải do chúng ta hại chết, sợ cái gì?"

Ông ta lập tức chỉnh lại nét mặt, nghiêm nghị đi về phía nhà chính.

Bên trong, người đàn ông có gương mặt tuấn tú đang ung dung khắc một miếng ngọc, nghe tin liền nhướng mày, rồi thản nhiên nói:

"Đinh Tập c.h.ế.t rồi? Thứ vô dụng. Chết cũng đáng."

Một Thiên sư cấp sáu – người từng không có đối thủ ở Long Giang – lại c.h.ế.t âm thầm như vậy sao?

Người đàn ông vừa khắc vừa lẩm bẩm:

"Cho người đi điều tra nguyên nhân cái chết."

"Vâng."

Sau khi quản gia rời đi, hắn tiếp tục khắc ngọc. Nhưng không biết do nóng ruột hay mất tập trung, lưỡi d.a.o trượt đi, để lại một đường xước trên bề mặt. Gương mặt hắn đanh lại. Trong cơn giận, hắn bóp nát viên ngọc quý đang cầm trong tay. Mảnh ngọc lập tức hóa thành tro bụi, rơi lả tả xuống đất.

"Phế vật vẫn là phế vật."

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen đang ùn ùn kéo đến, như điềm báo cho một cơn bão sắp ập xuống thành phố Long Giang.

Tại Long Giang, các cậu ấm cô chiêu sành chuyện vẫn đang thức trắng đêm hóng drama. Cư dân mạng không để họ thất vọng: tin tức Viên Thanh “đã kết hôn” được đào ra chi tiết đến mức đáng kinh ngạc.

[Bành Bằng: "Mọi người xem chưa? Có người tra ra là trước đây cô ấy từng bị Hà Siêu theo đuổi điên cuồng đấy!"]

[Tôn Vũ: "Biết chứ! Hà Siêu là con trai ông trùm ngành dệt may, ở Long Giang cũng gọi là đại gia rồi."]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Tô Noãn Noãn: "Nhưng mà... anh ta c.h.ế.t cách đây năm năm rồi mà."]

[Bành Bành: "Đúng vậy, năm ấy Viên Thanh đang nổi đình đám, là nữ thần trong mắt rất nhiều người. Hà Siêu theo đuổi cô ấy rất cuồng nhiệt, có lần còn đến tận phim trường. Ai ngờ trên đường về gặp tai nạn xe và c.h.ế.t luôn."]

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Tôn Vũ: "Sau vụ đó, sự nghiệp Viên Thanh xuống dốc không phanh luôn."]

[Tô Noãn Noãn: "Chị Tuyền Tuyền đã nói là có sợi tơ hồng thì chắc chắn là có, mình tin chuyện này không đơn giản đâu."]

[Thích Uyên: "Ừ, không đơn giản chút nào."]

[Bành Bằng: "Anh Uyên đến rồi! Dạo này anh khỏe không?"]

[Thích Uyên: "Tôi ổn."]

[Tô Noãn Noãn: "Có người vừa đào được thông tin, hình như năm nào Viên Thanh cũng đến nghĩa trang ở ngoại ô, nhưng cô ấy đâu có người thân hay bạn bè thân thiết nào mất?"]

[Thích Uyên: "Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay là ngày giỗ của Hà Siêu."]

[Tôn Vũ: "Anh nhớ rõ vậy sao?"]

[Thích Uyên: "Trí nhớ tôi khá tốt."]

[Bành Bằng: "Trời đất! Cái xe chạy trước xe của Viên Thanh hôm nay chính là xe của nhà họ Hà! Lúc đó mọi thứ hỗn loạn, không ai để ý, nhưng mới có cư dân mạng đăng video lên, rõ ràng là xe nhà họ Hà!"]

[Tô Noãn Noãn: "Vậy là họ cùng đi tảo mộ à?"]

[Tôn Vũ: "Thế thì Viên Thanh có liên quan đến nhà họ Hà thật rồi. Nhưng nếu người cô ấy kết hôn là Hà Siêu, thì lúc còn sống anh ta không thể nào im lặng như vậy."]

[Tô Noãn Noãn: "Tôi đọc khá nhiều truyện huyền học gần đây, tôi đoán chắc họ không kết hôn theo kiểu bình thường."]

[Bành Bằng: "?"]

[Tôn Vũ: "?"]

[Thích Uyên: "Nếu là hôn nhân bình thường, chị tôi đã chẳng cần viết rõ chuyện riêng tư đó vào tiểu thuyết. Chắc chắn là Âm hôn."]

[Bành Bằng: "!!!"]

[Tôn Vũ: "…"]

[Tô Noãn Noãn: "Vậy thì mọi chuyện đã rõ. Nam diễn viên nào đóng chung với Viên Thanh cũng gặp sự cố, rất có thể là do ‘người kia’ không cho phép cô ấy thân thiết với đàn ông khác."]

[Thích Uyên: "Ừ."]

[Bành Bằng: "Tụi tôi tin chị cậu, nhưng cư dân mạng sẽ chẳng ai tin mấy chuyện Âm hôn đâu."]

[Tô Noãn Noãn: "Không cần họ tin. Nhưng mà Tiền đâu rồi?"]

[Bành Bằng: "Phải đó, sao hôm nay lão Tiền bặt vô âm tín thế?"]

[Tôn Vũ: "Ngủ rồi à?"]

[Bành Bằng: "Cái tên mê hóng hớt đó mà đi ngủ giữa lúc này? Không tin được!"]

[Tôn Vũ: "Thôi, kệ đi."]

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com