Giờ đây Tề Chính đã không còn là Bạch quỷ cấp một như trước, dưới sự chỉ dạy của Thích Tuyền, anh đã tiến bộ không ít. Một tên Hà Siêu chỉ dựa vào việc hút vận khí của người sống mà tồn tại, chẳng đáng để Tô Dung phải nương tay.
Ninh Chí nhìn sang Thích Tuyền, hỏi: "Tiền bối, có nên giải trừ Âm hôn không?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Nghĩ đến những gì Viên Thanh đã phải chịu đựng, lòng cậu lại nổi lên lửa giận.
Còn chưa kịp đợi Thích Tuyền trả lời, Hà Siêu đã cười khẩy:
"Giải trừ? Ha! Chỉ bằng các người sao? Cho dù có thể, trên người tôi còn có cấm chế. Các người mà dám động vào, Viên Thanh chắc chắn sẽ chết. Dám không?"
Tề Chính siết chặt tay. Anh thật sự không thể tin nổi có người lại biến thành như vậy.
"Không phải quỷ trở nên xấu, mà là người xấu c.h.ế.t đi thành quỷ!" Anh lẩm bẩm.
Ninh Chí cau mày. Cậu thực sự không thể phá giải sợi tơ hồng trên người Hà Siêu. Nếu như lời anh ta nói là thật, giải trừ Âm hôn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng Viên Thanh. Cậu không thể mạo hiểm.
Ánh mắt cậu dừng lại ở Thích Tuyền, chờ cô quyết định.
Thích Tuyền chậm rãi hỏi:
"Người kết Âm hôn cho anh... có phải họ Đinh không?"
"Phải thì sao?" Hà Siêu vênh mặt thách thức.
Thích Tuyền khẽ cong môi, giọng nhàn nhạt:
"Vậy thì tôi thông báo cho anh một tin không vui — Đinh Tập đã c.h.ế.t rồi."
"Không thể nào!" Hà Siêu hét lớn, ánh mắt hoảng loạn.
"Ồ, không tin thì thôi."
Thích Tuyền không nhiều lời, nhẹ nhàng đưa tay ra. Bàn tay trắng như ngọc, đầu ngón tay hiện lên linh lực, từ từ hóa thành một chiếc móc câu nhỏ xíu, gần như không thể nhận ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chiếc móc câu nhẹ nhàng xuyên qua linh hồn Hà Siêu, khẽ khàng móc lấy sợi tơ hồng đỏ đen.
Đồng tử của Ninh Chí co rút lại — sức điều khiển linh lực của cô mạnh đến mức đáng sợ!
"Không! Cô không thể làm vậy! Viên Thanh sẽ chết! Cô ta nhất định sẽ chết!" Hà Siêu gào lên trong hoảng loạn.
Thích Tuyền khẽ mỉm cười.
Chiếc móc câu lập tức rời khỏi sợi tơ hồng, nhưng chưa để Hà Siêu kịp thở phào, nó đã đ.â.m thẳng vào cấm chế mà Đinh Tập từng đặt xuống...
Trận pháp kia chỉ là loại đơn giản, dùng để chia sẻ sinh khí và vận khí từ Viên Thanh. Nhìn qua là biết, đây đúng là thủ đoạn của Đinh Tập – một loại tà thuật vô cùng độc ác và tàn nhẫn.
Thích Tuyền cau mày, ánh mắt lạnh dần. Trong con ngươi cô như lóe lên một tia sáng vàng nhạt, linh lực quanh người bất ngờ bùng lên mãnh liệt như dòng thác lũ, dồn về phía chiếc móc câu nhỏ trong tay, trực tiếp va chạm với cấm chế.
"Rầm!" – cấm chế vỡ tan tành, không chịu nổi sức mạnh khủng khiếp ấy.
Ninh Chí đứng bên cạnh không khỏi sững người, nhớ lại lúc từng đối đầu với Đinh Tập. Khi ấy, linh lực của hắn ta như một ngọn núi đè nặng lên mình, vậy mà trước mặt Thích Tuyền, lại chẳng khác nào cát bụi bị gió thổi tan. Chỉ một cú vung tay nhẹ, mọi thứ liền sụp đổ. Trong lòng cậu dâng lên một nỗi kính sợ sâu sắc, càng cảm thấy Thích Tuyền mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Hà Siêu cũng hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Anh ta không ngờ, những lời khoác lác vừa nói ra miệng chưa được bao lâu, đã bị người phụ nữ trước mặt đập tan không chút do dự. Sự sợ hãi hiện rõ trong mắt anh ta. Đây không phải là người bình thường... là quái vật thì đúng hơn!
Anh ta lập tức quỳ sụp xuống, run rẩy dập đầu lạy lục:
"Đại sư! Xin tha cho tôi! Tôi chưa từng g.i.ế.c ai, thật sự chưa từng hại c.h.ế.t ai mà!"
Trần Phi Lộc đứng bên cạnh không nhịn được, giận dữ quát:
"Ngụy Húc bị anh hại đến trọng thương, Viên Thanh thì bất tỉnh, vậy mà anh còn dám mở miệng nói mình vô tội à? Ràng buộc sinh khí, chia vận khí của người khác, lại còn làm như không có chuyện gì? Sao anh không bay lên trời luôn đi?! Loại người như anh, đúng là nên xuống mười tám tầng địa ngục mới phải!"
Hệ thống trong đầu Thích Tuyền cũng gào lên:
[Cậu nhóc này nói ra hết những gì tôi muốn mắng! Nghe mà đã cái lòng!]