Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 153



Trần Phi Lộc nghẹn lời trong giây lát.

Tiết Hồng ở bên cạnh lại bật cười:

"Không hẳn là vậy đâu. Có khi có người lại thích kiểu đó, muốn kết hôn với quỷ chẳng hạn. Phải chấp nhận rằng có những người có sở thích khác thường."

Ninh Chí: "..."

Cậu cảm giác như vừa bị sét đánh ngang tai.

Trần Phi Lộc nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi với vẻ kính trọng:

"Thích đại sư, chị thấy sao?"

Thích Tuyền đáp bằng giọng ôn hòa:

"Không dám nhận là cao kiến, nhưng chị nghĩ rằng, Huyền môn không thể mãi giậm chân tại chỗ. Muốn phát triển thì phải đổi mới, bất kỳ thuật pháp nào cũng có giá trị tồn tại riêng của nó."

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, kể cả Tề Chính – người xưa nay không mấy hứng thú với huyền học – cũng đứng yên lặng ngoài cửa, không dám cắt ngang.

"Nếu Đào Hoa Ấn có thể cướp lấy sinh cơ," – Thích Tuyền chậm rãi nói – "thì về lý thuyết, nó cũng có thể cung cấp sinh cơ. Khi các tu sĩ trong Huyền môn đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào nguyên lý đó để tạo nên một loại trận pháp có thể chia sẻ sinh cơ, cùng nhau gánh chịu tổn thương. Như vậy sẽ giảm thiểu thương vong trong chiến đấu."

"Đặc biệt là với những tu sĩ có tu vi thấp, họ thường là người hy sinh đầu tiên."

Cô ngừng một chút, ánh mắt nhìn về phía xa:

"Nhiều người không để tâm, cho rằng tu sĩ cấp thấp mất đi cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng thật ra, họ chính là lực lượng dự trữ được các thế gia và tông môn nuôi dưỡng. Nếu không bảo vệ được họ, về lâu dài sẽ gây đứt gãy dây chuyền truyền nhân."

"Tu sĩ, dù ở cấp độ nào, mạng sống cũng đều rất quý giá."

Nghe đến đây, Trần Phi Lộc như bừng tỉnh, vỗ tay nói lớn:

"Giống như vai trò hỗ trợ trong game! Có thể dùng thuật pháp chia sẻ sát thương, như vậy xác suất sống sót sẽ cao hơn rất nhiều!"

Cậu hưng phấn hỏi tiếp:

"Vậy còn kết âm hôn thì sao? Có thể biến đổi cách sử dụng không?"

Thích Tuyền gật đầu:

"Bản chất của kết âm hôn là để quỷ hồn mượn sinh cơ của người sống để tồn tại ở dương gian. Nó còn có tác dụng định vị và trói định rất mạnh. Nếu vận dụng hợp lý, khi gặp nguy hiểm, người còn sống có thể dùng năng lực trói định để cứu đồng đội."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cuối cùng Ninh Chí cũng hiểu ra, ánh mắt sáng rực:

"Nếu em bị thương không thể trốn thoát, đồng đội có thể dùng hiệu ứng trói định của thuật này để kéo em đi!"

Cậu vô cùng phấn khích, ngưỡng mộ nhìn Thích Tuyền. Cô đúng là cao nhân, có thể biến điều tưởng chừng tiêu cực thành vũ khí cứu người.

Chuyến đi đến thành phố Long Giang lần này, cậu đã học được rất nhiều. Nếu sau này Thích Tuyền lập đội chính quy cho giới huyền học, cậu chắc chắn sẽ không do dự mà gia nhập!

Trần Phi Lộc cũng siết chặt tay, ánh mắt lấp lánh đồng tình. Suy nghĩ của cậu và Ninh Chí hoàn toàn giống nhau – Thích Tuyền thật sự rất khác biệt.

Ngay trong bầu không khí nhiệt huyết ấy, chuông cửa lại bất ngờ vang lên.

Vị khách thứ ba đến.

Lần này, Linh Sinh phản ứng cực nhanh, gần như ngay lập tức đã bước ra sân trước.

"Quay lại!" – Thích Tuyền bỗng quát khẽ.

Bước chân Linh Sinh lập tức khựng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo sự tủi thân, khiến người ta mềm lòng.

Hệ thống thì thầm trong đầu cô:

"[Tại sao không cho ảnh mở cửa vậy, đại tỷ?]"

Thích Tuyền nheo mắt, vẻ mặt nghiêm trọng. Cô nhanh chóng bước tới bên anh, lặng lẽ nhét một lá bùa che giấu khí tức vào túi quần, giọng trầm thấp:

"Người tới lần này không có ý tốt. Anh không sợ bị người ta trói lại như một con thú à?"

Linh Sinh sững người, nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt ẩn chứa cảm xúc khó gọi thành lời.

"Vào phòng đi." – Thích Tuyền khẽ vỗ lên cánh tay anh.

Cô đã che giấu cảm xúc quá tốt, đến mức có lẽ ngay cả anh cũng không nhận ra.

Anh đi theo cô đến căn biệt thự này.

Đến địa bàn của cô, có phải cô nên lộ bản chất rồi không?

Linh Sinh đứng đó, trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả. Anh chưa bao giờ cảm thấy rối rắm như lúc này. Rõ ràng bị đối xử như một đứa trẻ chưa biết gì, mỗi ngày đều bị ép hoàn thành lượng bài tập lớn như học sinh tiểu học. Anh vốn ghét việc bị ép buộc, ghét nhất là cảm giác bị người khác điều khiển.

Nhưng kỳ lạ thay, lần này, anh lại không hề phản cảm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com