Viên cảnh sát địa phương đáp: "Không có. Chỉ có một đứa con trai. Nhưng ông ta có một cháu gái—con của anh trai. Bố mẹ cô bé c.h.ế.t trong một vụ tai nạn khi cô ấy mới tám tuổi."
Hàn Miễn nghiêm túc hỏi tiếp: "Quan hệ giữa ông ta và cô cháu gái thế nào?"
"Cô gái đó rời khỏi nhà từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, hình như cũng không còn liên lạc gì."
Nghe xong, ánh mắt Hàn Miễn trở nên nặng nề: "Giúp tôi để mắt đến ông ta. Xem gần đây có tiếp xúc với ai đáng ngờ không."
"Được."
Kết thúc cuộc gọi, Hàn Miễn quay sang, vẻ mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết: "Tôi có linh cảm người đàn ông này có liên quan đến vụ án kết Âm hôn."
Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: "Tôi thấy mấy ngày nay trên Weibo có nhiều người bắt đầu nghi ngờ cô. Cô có định lên tiếng phản hồi không?"
Có lẽ, nếu kẻ kia có mục đích thật sự, thì lúc này chính là thời cơ tốt nhất để tung hỏa mù.
Bất ngờ, Trần Phi Lộc hét lớn: "Hỏng rồi! Trên Weibo có người công khai đáp án rồi!"
Hàn Miễn nghiến răng: "Ai?"
"Là Vệ Hoành Uông, đệ tử phái Hành Phong. Nghe nói anh ta chuyên xem bói online, có kha khá người hâm mộ." Trần Phi Lộc cau có nói. Rõ ràng cậu không ưa gì người này.
Ninh Chí cũng nhíu mày: "Là hắn. Đệ tử đích truyền của chưởng môn phái Hành Phong. Hai mươi lăm tuổi, thiên sư cấp bốn bậc ba, từng đứng thứ tư trong kỳ đại hội Huyền học lần trước."
Hàn Miễn không nhịn được cảm thán: "Còn có cả đại hội Huyền học nữa à? Giống hệt mấy tiểu thuyết tu tiên."
Anh lại hỏi: "Còn cậu thì sao? Ninh Chí, cậu đứng thứ mấy?"
"Thứ ba."
Trần Phi Lộc lập tức giơ ngón tay cái: "Ghê thật! Cậu còn nhỏ hơn hắn ta đến năm tuổi mà đã vượt mặt!"
Khóe môi Ninh Chí khẽ cong, dù ngoài mặt bình tĩnh, nhưng rõ ràng tâm trạng rất tốt.
"Đừng mải khen nhau nữa." Hàn Miễn nghiêm giọng: "Bây giờ địa chỉ của cô gái đó đã bị lộ rồi."
Trần Phi Lộc sực nhớ ra, mặt tái đi: "Đúng rồi! Giờ phải làm sao đây? Tên Vệ Hoành Uông kia bị gì vậy? Không phải thiên sư cấp bốn sao? Lẽ nào không nhìn ra cha mẹ cô gái đã chết?"
Dù thắc mắc, nhưng trong lòng Trần Phi Lộc cũng hiểu rõ. Trong mắt phần lớn thiên sư, người thường sống hay c.h.ế.t vốn không quan trọng. Thứ họ quan tâm chỉ là danh tiếng, là cảm giác được tung hô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Chí không do dự nói: "Tôi sẽ đến Long Khê tìm cô gái đó."
"Tôi đi với cậu!" Trần Phi Lộc lập tức nói. Dù sao đi xa cũng cần có người để phòng hờ bất trắc.
Hai người nói xong, đồng loạt nhìn về phía Thích Tuyền. Trong ánh mắt của cả hai đều là sự lo lắng rõ ràng.
"???" – Thích Tuyền hơi nhướng mày nhìn Ninh Chí.
Ninh Chí hít một hơi sâu, nghiêm túc nhắc nhở:
"Chị Tuyền, chị nên cẩn thận với Chấp Pháp Đường của Hiệp hội Thiên Sư. Bọn họ sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu."
Thích Tuyền mỉm cười nhạt:
"Ừ, tôi biết rồi."
Chờ khi ba người kia rời đi, cuối cùng cô mới thở phào một cái. Cảm giác rối rắm đè nén suốt từ đầu trận đến giờ cũng theo đó tan biến. Cô rời khỏi phòng khách, định về phòng cập nhật chương truyện tối nay.
Vừa đi đến hành lang, Linh Sinh từ đâu bước tới, tay cầm theo một xấp bùa — chính xác là Bùa Hút Bụi.
Anh mở xấp bùa ra, đưa tới trước mặt cô.
Thích Tuyền nhíu mày:
"Cái này là gì?"
Hệ thống cũng chen vào, giọng lười biếng nhưng mang chút áy náy:
"[Đại lão, trước kia cô bảo anh ấy học vẽ Bùa Hút Bụi để giúp quản gia Tô làm việc nhà mà…]"
"À, đúng là có chuyện đó thật."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Thích Tuyền nhìn lại xấp bùa dày cộp, ánh mắt hơi phức tạp. Anh ta... vậy mà vẽ thật?
Thấy cô vẫn chưa nhận, Linh Sinh có phần sốt ruột, đưa sát hơn, ánh mắt như muốn nói: “Cái này dùng tốt lắm, nhận đi.”
Biểu cảm đó không khác gì một bà cụ bán dưa, vừa bán vừa tự khen hàng mình ngon tuyệt.