Trong khi khu bình luận của truyện đang sôi sục, thì trên Weibo, cuộc chiến cũng diễn ra không kém phần căng thẳng.
Trước 10 giờ tối, phần lớn bình luận dưới bài viết của tài khoản “Bạch Thủy Chân Nhân” đều là chế giễu và công kích. Vệ Hoành Uông — người của phái Hành Phong, thậm chí còn công khai một địa chỉ cụ thể, khiến hàng loạt fan đổ xô vào hùa theo.
Có người vì muốn chứng minh khả năng xem bói thần kỳ của anh ta, còn hô hào:
“Đi tìm cô gái kia, lôi ra ánh sáng cho rõ trắng đen!”
Thế nhưng, sau 10 giờ đêm, khi chương mới của Nhật Ký Hào Môn được đăng tải đầy đủ lên Weibo, không khí lập tức thay đổi.
Một làn sóng im lặng bất thường lan khắp các bài đăng, như thể cả mạng xã hội bị dội một gáo nước lạnh. Những người trước đó còn sục sôi căm phẫn, giờ lại bắt đầu do dự.
Câu cuối cùng trong chương truyện như một cú đ.ấ.m vào mặt họ, làm cho lòng bàn chân họ lạnh toát, toàn thân ớn lạnh.
Những người tỉnh táo dần hồi phục lý trí.
“Nếu Bạch Thủy Chân Nhân không nói sai, vậy những người tự xưng là cha mẹ cô gái đó... rốt cuộc có mục đích gì?” – một người bình luận.
Dù vậy, vẫn có kẻ cố cãi cố.
“Lúc Vệ công tử xem bói, Bạch Thủy Chân Nhân còn chưa xuất hiện cơ mà!”
“Ha ha, khỏi cần giải thích, đại sư đang đi làm thêm, còn chưa học xong đại học nữa là!”
“Không biết chữ mà cũng đi xem bói? Đọc nổi sách cổ về huyền học không vậy?”
“Không thể nào lại có người tin một tác giả viết truyện linh dị hơn là tin Vệ công tử đâu nhỉ?”
“Nếu cô gái đó thật sự mồ côi cha mẹ, Vệ công tử không thể nào không nhìn ra chứ?”
Thực tế là — anh ta thật sự không nhìn ra.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng hơn, không phải vì năng lực không đủ, mà vì ngay từ đầu, Vệ Hoành Uông đã chẳng hề xem xét kỹ.
Dù có thấy được số mệnh “mồ côi cha mẹ”, anh ta cũng không nghĩ đến khả năng người hỏi có mục đích đen tối phía sau. Với anh ta, bói toán chỉ là một cách để khoe khoang, chứ không phải một cách giúp người.
Ban đầu, mọi người tung hô anh ta hết lời, nhưng tới nửa đêm, trong phần bình luận bắt đầu xuất hiện những giọng điệu khác lạ.
“Hay là anh xem lại một lần nữa?”
“Vệ công tử, có người nói cô gái đó là trẻ mồ côi thật đấy. Chúng ta có khi ra tay nghĩa hiệp... nhầm chỗ rồi.”
[Bây giờ tôi thật sự lo lắng, nếu cô gái kia thật sự gặp chuyện gì thì phải làm sao?]
Vệ Hoành Uông chau mày, chăm chú nhìn kỹ ảnh đại diện của tài khoản 'Xin Hãy Giúp Đỡ Tôi'. Quả nhiên, vận mệnh là mồ côi cha mẹ.
Anh ta từ nhỏ sống trong nhung lụa, được khen ngợi là thiên tài, chưa từng bị chất vấn hay phản bác. Trong mắt anh ta, sai lầm không bao giờ thuộc về mình—chắc chắn là do cái kẻ tên Bạch Thủy Chân Nhân bịa đặt, làm loạn!
Anh ta nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng, rồi đăng một dòng trạng thái lên Weibo:
"Vệ Hoành Uông phái Hành Phong: Vị thành niên vẫn có thể được nhận nuôi."
Ngay lập tức, luồng dư luận chuyển hướng.
["Đúng thật, cha mẹ ruột mất thì sao? Người ta vẫn có thể có cha mẹ nuôi mà!"]
["Chuẩn luôn, Bạch Thủy Chân Nhân kia chắc đang cố tình câu view."]
Vệ Hoành Uông rất đắc ý. Anh ta cảm thấy chỉ cần mình nói một câu, mọi người sẽ hùa theo, còn những người dám phản bác sẽ bị dư luận dìm c.h.ế.t không thương tiếc.
Nhưng khi anh ta còn đang đắm chìm trong cảm giác thắng thế, thì ở một nơi khác, Ninh Chí và Trần Phi Lộc đã tới địa chỉ mà “đại sư” kia đưa ra—nơi được cho là chỗ ở của cô gái mất tích.
Khu dân cư cũ kỹ, lởm chởm vết bong tróc, các tòa nhà cao tối đa sáu tầng, không có thang máy, hệ thống an ninh sơ sài.