Cư dân mạng vừa phẫn nộ chỉ trích vợ chồng nhà họ Hà, vừa không khỏi xót xa cho Viên Thanh.
“Thảo nào mấy năm nay tinh thần của Viên Thanh bất ổn, thì ra cô ấy đã phải chịu đựng nhiều như vậy.”
“Những người từng mắng Viên Thanh là sao chổi, có lương tâm thì mau đứng ra xin lỗi đi!”
“Rõ ràng nữ thần cũng là nạn nhân, vậy mà phải gánh chịu đủ lời cay nghiệt.”
“Mong từ nay cô ấy sẽ được bình an, không còn bị tổn thương nữa.”
“Vậy bộ phim trước kia từng dừng quay, liệu có tiếp tục không nhỉ?”
Trước làn sóng dư luận, Viên Thanh vẫn giữ im lặng.
Cô đã quyết định rồi — nếu đoàn phim tiếp tục hoạt động, cô sẽ quay nốt, nhận tiền cát-xê rồi rút khỏi giới giải trí. Cô muốn tìm một hướng đi khác, làm những việc thực sự có ý nghĩa hơn.
Trong khi đó, tại biệt thự Lâm Hồ, Thích Tuyền vừa trải qua một giấc ngủ ngon. Tỉnh dậy, cô thay đồ thoải mái, rửa mặt rồi thong thả ăn sáng dưới ánh nắng dịu nhẹ.
Bữa sáng đơn giản, nhưng khi có trai xinh gái đẹp ngồi đối diện, bỗng trở thành cảnh tượng vô cùng mãn nhãn.
Sau bữa ăn, Tô Dung đến báo cáo chuyện người dùng có tên “Nhất Thụ Hồng Mai Khai” bị nghi là Thích Ánh Tuyết.
Thích Tuyền chỉ cười nhạt, không hề ngạc nhiên.
Cô đã sớm đoán ra, chỉ là không ngờ chuyện này bị lộ nhanh như vậy, mà người ra tay lại là Viên Thanh. Cuộc đời thật khó lường.
“Cô có muốn xử lý không?” – Tô Dung hỏi.
Thích Tuyền lắc đầu, đáp bình thản: “Tôi viết truyện chỉ để tăng tuổi thọ, mấy phần bình luận tôi đâu có đọc, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì. Nếu anh không nhắc, tôi còn quên mất sự tồn tại của cô ta rồi.”
“Nhưng nếu cô ta cố tình bôi nhọ cô?” – Tô Dung nhíu mày.
“Cô ta có thể đổi tài khoản khác mà làm tiếp.” – Thích Tuyền nhún vai.
Tiết Hồng lúc này đang nằm dài trên sofa gần đó, nghịch tóc rồi cười khẽ: “Muốn xử lý thì cũng dễ thôi.”
Tô Dung quay lại nhìn cô với ánh mắt đầy cảnh giác.
Từ khi Tiết Hồng xuất hiện, anh luôn có cảm giác bị đe dọa. Trước kia chỉ có anh là quỷ thị thân cận bên đại sư, nay lại thêm một người mới, vừa mạnh mẽ, vừa xinh đẹp, lại biết cách lấy lòng.
Nhưng Tiết Hồng không hề để tâm đến ánh mắt của Tô Dung, cô nói thản nhiên: “Loại chuột cống thì phải lôi ra ánh sáng. Nếu chỉ cho người nhà họ Thích biết, nhỡ cô ta lại nhỏ vài giọt nước mắt, tình cảm hai mươi năm tan biến hết à?”
Thích Tuyền bật cười, hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cho tôi mượn mấy người dưới trướng cô là được.”
Cô nghiêng đầu khó hiểu: “Tôi có đàn em sao?”
Không lâu sau, Tô Dung lập tức kéo Đỗ Gia Danh, Dương Túc, Trương Thành Ngôn và Tiền Côn vào nhóm chat.
Tên nhóm được đặt là: “Tiểu đội bảo vệ đại sư”.
[Tiền Côn: Quản gia Tô có gì chỉ đạo?]
[Đỗ Gia Danh: Đại sư cần chúng tôi làm gì?]
[Dương Túc: Tôi đang rảnh, có thể lên đường bất cứ lúc nào!]
[Trương Thành Ngôn: Vì đại sư, dốc sức không từ!]
Tiết Hồng ngồi sát bên Tô Dung, cười tủm tỉm, hướng dẫn anh trả lời tin nhắn.
[Tô Dung: Không phải đại sư nhờ, là tôi không muốn thấy đại sư bị bắt nạt.]
[Đỗ Gia Danh: Tôi hiểu rồi! Là chuyện tối qua tôi nói với anh đúng không?]
[Tiền Côn: Gì vậy? Có chuyện gì mà giấu tụi này?]
Tô Dung gửi ảnh chụp màn hình đoạn bình luận mỉa mai trên mạng.
[Dương Túc: Ồ, vậy là muốn tag Tống Lâm lên?]
[Trương Thành Ngôn: Đúng đúng, trước còn lo Thích Ánh Tuyết bị tổn thương, giờ thì lật mặt nhanh như chớp. Hừ.]
[Đỗ Gia Danh: Quản gia Tô nói làm gì, chúng tôi theo lệnh!]
Trong khi nhóm “tiểu đội” đang bàn kế hoạch, Linh Sinh trở về phòng, nhẹ nhàng gõ cửa sổ.
Ngay sau đó, một chú chim sẻ nhỏ, lông mềm mượt, mập tròn đáp xuống bệ cửa.
Linh Sinh dịu dàng xoa đầu nó. Chim sẻ kêu mấy tiếng, cọ cọ vào lòng bàn tay cậu đầy thích thú.
Được thấm nhuần linh khí, nó rất sung sướng.
Linh Sinh mỉm cười, lòng bàn tay trái bắt đầu tỏa ra làn hắc khí. Hắc khí xoay tròn như lốc xoáy, càng lúc càng nhanh, rồi ngưng tụ thành một viên châu nhỏ đen tuyền, cỡ bằng hạt đậu xanh.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường