Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 167



Đinh Mai chạy đến, hốt hoảng đỡ cô ta dậy. Lần này thì không đơn giản – mắt cá chân sưng to, Thích Ánh Tuyết không thể tự đi được.

Đành phải vào bệnh viện.

Trên xe, Đinh Mai vừa lái vừa cẩn thận hỏi:

“Tiểu thư, hay là đến Linh Hư Quan thắp nhang bái lạy một chút nhé?”

Từ sau khi Thích Tuyền nhìn thấy hồn bà nội, Đinh Mai đã tin tưởng sâu sắc vào năng lực của cô. Nhưng biết rõ quan hệ giữa Thích Tuyền và Ánh Tuyết không tốt, cô ấy không dám nói toạc ra, chỉ khéo léo nhắc đến “Linh Hư Quan”.

Tuy nhiên, Thích Ánh Tuyết chẳng thèm để tâm. Bây giờ mà nói đến chuyện “mê tín” thì đúng là chọc giận cô ta. Cô ta quay đầu đi, không buồn phản hồi.

Vào bệnh viện, bác sĩ chụp phim kiểm tra. May mà không gãy xương, chỉ là bong gân nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi ít nhất vài tuần.

Trên đường trở về, Thích Ánh Tuyết ngồi trong xe với khuôn mặt đen như mực.

Cô ta tức tối chụp ảnh chân sưng lên, gửi vào nhóm chat gia đình.

Không ai trả lời.

Cô ta lại gửi tiếp cho Tổng Lâm.

Vẫn im lặng.

Nỗi uất ức dâng cao trong lòng. Cô ta không biết trút giận vào đâu, đành mở ứng dụng Tiêm Khiếu, tìm phần bình luận dưới bộ phim «Nhật Ký Hào Môn».

Mỗi khi tâm trạng tồi tệ, đọc mấy bình luận mắng chửi bộ phim đó là cô ta lại thấy đỡ tức hơn nhiều.

Nhưng hôm nay, chỉ đọc bình luận tiêu cực thôi vẫn chưa đủ để khiến Thích Ánh Tuyết hả giận. Cô ta lạnh lùng cười một tiếng, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trong khung bình luận.

Mới viết được ba dòng, xe đột ngột phanh gấp khiến cơ thể cô ta chúi về phía trước do không thắt dây an toàn. Chiếc điện thoại cũng tuột khỏi tay, rơi trúng vào lòng Đinh Mai đang ngồi ở ghế phụ.

Quá trùng hợp.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đinh Mai cúi đầu nhìn, màn hình điện thoại vẫn sáng, hiển thị rõ khung bình luận với tên người dùng "Nhất Thụ Hồng Mai Khai". Trong mắt cô ấy, những bình luận độc địa đến khó tin.

Cô ấy khựng lại vài giây, ngón tay lướt nhẹ qua ba dòng chữ vừa gõ:

“Thật lòng mà nói, tiểu thuyết này là rác. Văn phong thì yếu, cốt truyện vô lý, nhân vật nữ chính chỉ biết giả vờ đáng thương. Không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, chẳng bằng con nuôi, trẻ con, lỗ mãng, thô tục, lại còn bày đặt làm thiên sư...”

Đinh Mai mím môi, định vờ như chưa nhìn thấy gì, lặng lẽ đưa lại điện thoại cho Thích Ánh Tuyết.

Bên cạnh, tài xế bất ngờ la lên: “Xe hỏng rồi!”

Chiếc xe dừng ngay giữa con phố đông đúc, khiến dòng xe phía sau bị tắc nghẽn. Đúng lúc đó, một cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ gần đó bước nhanh tới.

"Có chuyện gì vậy?" – anh cảnh sát hỏi.

Tài xế nhăn mặt giải thích: "Xe đột nhiên tắt máy, không khởi động được. Vừa mới bảo dưỡng tuần trước mà giờ lại thế này, đúng là đen đủi!"

"Xuống xe trước đi, đợi xe cứu hộ tới." – cảnh sát nói.

Thích Ánh Tuyết vội vàng lấy lại điện thoại, màn hình đã tắt, cô ta thầm thở phào, tưởng Đinh Mai chưa nhìn thấy gì. Đeo khẩu trang lên mặt, cô ta được Đinh Mai dìu xuống xe.

"Liên hệ tài xế khác trong nhà đến đây." – Thích Ánh Tuyết ra lệnh.

Đinh Mai đáp: "Hai tài xế còn lại đang đi cùng Thích phu nhân rồi."

Sắc mặt Thích Ánh Tuyết tối sầm lại. Trời thì u ám, mây đen kéo đến, như báo hiệu một trận mưa lớn sắp đổ xuống. Cơn tức trong lòng cô ta càng lúc càng dâng cao.

"Hay gọi xe công nghệ?" – Đinh Mai đề nghị.

"Ừ." – Thích Ánh Tuyết gật đầu, chân bị thương khiến cô ta chỉ có thể đứng tạm một chân, nửa người còn lại tựa vào Đinh Mai. Cô ta mở điện thoại, tiếp tục gõ những dòng bình luận vừa bị gián đoạn.

Đúng lúc ấy, một tiếng reo hò vang lên từ xa:

“Thích Ánh Tuyết! Là Thích Ánh Tuyết đúng không?!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com