Ánh mắt cô nhìn về phía Linh Sinh, giọng nói dịu xuống nhưng nghiêm túc:
"Còn cậu, tạm thời đừng tùy tiện dùng linh lực. Lo học cho tốt."
Linh Sinh khẽ chớp mắt, ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Hệ thống thở dài thườn thượt:
[Haiz, chắc mấy hôm không được gặp Linh Sinh rồi, buồn ghê.]
Thích Tuyền đứng dậy, nói một câu dứt khoát:
"Nói xong rồi, tan họp."
"Đại sư, khoan đã." – Tô Dung gọi lại, rồi từ trong bếp mang ra một hộp cơm gỗ được bọc cẩn thận – "Trong này là bánh ngọt tôi mới làm. Chị mang theo ăn tạm dọc đường nhé."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Hệ thống rưng rưng cảm động:
[Oa, quản gia Tô đúng là chu đáo quá! Tôi yêu mất rồi!]
Thích Tuyền nhận lấy hộp cơm, nhẹ nhàng mỉm cười:
"Cảm ơn cậu."
[Ơ nhưng... tôi yêu cả Linh Sinh mà cũng yêu Tô Dung nữa, có được không nhỉ?] – Hệ thống rối rắm tự hỏi.
Linh Sinh đứng bên nhìn thấy nụ cười nhạt của cô, ánh mắt có chút đăm chiêu.
Khi Thích Tuyền thu dọn xong đồ, chuẩn bị rời nhà, vừa đi qua sân trước thì bị ai đó khẽ kéo tay áo. Cô quay đầu lại – là Linh Sinh.
Cậu đưa cho cô một miếng ngọc bội trắng tinh, lớn cỡ lòng bàn tay. Mặt ngọc vuông vắn, phía trước được khắc hình một chú chim sẻ nhỏ đang mổ thóc, phần còn lại thì nhẵn bóng mượt mà.
Thích Tuyền lập tức nhận ra miếng ngọc này là đồ quý trong kho cất bảo vật của nhà.
Cô từ trước đến nay không tiếc gì với người nhà, chỉ cần báo với Tô Dung – người quản lý kho – là có thể lấy bất cứ món nào cần dùng.
Hệ thống tò mò kêu lên:
[Ủa, Linh Sinh tặng cô ngọc bội làm gì vậy?]
[Trong đó tích tụ rất nhiều linh khí, có thể bảo vệ tính mạng khi khẩn cấp.] – Giọng Thích Tuyền đầy hiểu rõ.
[Trời ơi! Tôi chính thức yêu Linh Sinh quá rồi!]
Cô nhận lấy ngọc bội, cười nhẹ:
"Chim sẻ này là cậu tự khắc à?"
Linh Sinh gật đầu.
"Rất đẹp." – Cô nói thật lòng.
Linh Sinh khẽ mỉm cười, niềm vui hiện rõ trong mắt. Đôi đồng tử màu nhạt như nước trong, phản chiếu bóng dáng Thích Tuyền, ánh nhìn ấy như cả thế giới chỉ còn lại mỗi mình cô.
Thấy cậu trông đáng yêu như vậy, Thích Tuyền không kìm được, đưa tay nhéo nhẹ má cậu, giọng cười:
"Tôi đi đây."
Cô quay người rời đi, bóng dáng dần khuất sau cánh cổng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi Thích Tuyền rời khỏi, không khí trong nhà đột nhiên trở nên trống trải lạ thường. Cả người lẫn hồn đều có cảm giác thiếu vắng rõ rệt.
"Tôi đi tu luyện đây." – Tô Dung chỉ nói một câu rồi xoay người vào phòng. Với anh bây giờ, Thích Tuyền là ưu tiên số một, tu luyện là thứ hai.
Tiết Hồng khẽ thở dài, cầm sách rời đi:
"Tôi lên tầng đọc sách. Linh Sinh, đừng quên làm bài tập nhé."
Tề Chính thì vẫn vô tư như mọi khi:
"Thế thì tôi đi xem tivi cho đỡ buồn."
Ba hồn ma mỗi người một hướng tản ra. Linh Sinh trở về phòng, làm bài một lúc, rồi không yên tâm, lặng lẽ bật máy tính bảng dùng để học tập, mở video dạy nấu ăn.
Thích Tuyền cùng Hàn Miễn ngồi chung một chiếc xe công vụ.
Từ khi xuyên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà như vậy.
Tuyến đường từ thành phố Long Giang đến Long Đàm dài hơn hai trăm cây số. Cảnh vật hai bên cao tốc cũng không có gì đặc biệt.
Cô ngả lưng vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hệ thống đột nhiên hét lên đầy lo lắng:
[Đại lão! Cô đi công tác rồi thì tiểu thuyết làm sao cập nhật?]
Thích Tuyền lười biếng đáp:
[Tôi xin nghỉ.]
[Không được! Không thể cứ đi là xin nghỉ! Cô là tác giả, phải có trách nhiệm với độc giả chứ!] – Hệ thống tỏ rõ là một hệ thống viết lách nghiêm túc.
Thích Tuyền bịa đại:
[Tôi không mang theo máy tính.]
[Điện thoại cũng viết được mà!]
Cô vờ như không nghe thấy, bắt đầu vận hành linh lực trong cơ thể để tu luyện.
Hệ thống không khỏi than thở:
[Kí chủ lười viết đến thế mà lại chăm chỉ tu luyện nhất trong các hệ thống từng theo dõi. Thiên phú đã tốt, lại còn cần cù. Quả nhiên, cao thủ không ai là ngẫu nhiên.]
Đến khoảng bốn giờ chiều, xe đến trạm thu phí cao tốc thành phố Long Đàm, chậm rãi đi qua làn ETC.
Hàn Miễn ngồi ghế phụ, quay đầu gọi:
"Đại sư, sắp xuống cao tốc rồi. Vừa rồi đồng nghiệp đơn vị khác gửi tin, Mã Chí đã mua vé máy bay đi Long Khê. Hắn định theo địa chỉ Vệ Hoành Uông cung cấp để tìm con gái là Mã Tư Tư."
Hôm qua Vệ Hoành Uông đã khai địa chỉ. Nhưng vì Mã Chí còn mê cờ bạc, mãi đến khi thua sạch tiền mới nhớ ra chuyện con gái, nên giờ mới chịu xuất phát, vô tình giúp phía cảnh sát thêm thời gian chuẩn bị.
Thích Tuyền gật đầu:
"Vậy thì đi nhanh đến đó thôi."
Một cảnh sát trẻ lái xe ở phía trước không kìm được, quay đầu thắc mắc:
"Đội trưởng Hàn, tôi không hiểu chỗ này. Vệ Hoành Uông đã tính được địa chỉ của Mã Tư Tư, sao lại không nhìn ra cha mẹ cô ấy đã mất? Còn nữa, công khai thông tin cá nhân người khác như vậy có phải vi phạm pháp luật không? Hắn không sợ bị bắt à?"