Cây cối rậm rạp, sương mù dày đặc, bóng tối như nuốt chửng cả khu rừng.
Trời đêm đen kịt không trăng không sao, mây dày đặc che lấp ánh sáng, tạo thành một màn tĩnh mịch âm u.
Rừng rậm chính là nơi ác quỷ thích tụ tập nhất. Vừa là chỗ ẩn náu, cũng vừa là ngục tù.
Một tầng khí đen mờ mịt bao trùm dãy núi, ẩn chứa sự phẫn nộ, oán hận và một loại điên cuồng liều lĩnh.
Ninh Chí bắt tay Phương Nghiệp, điềm đạm nói: "Ninh Chí, thiên sư cấp 4 của Hiệp hội Thiên Sư thành phố Long Kinh."
Phương Nghiệp: "..."
Không thể so sánh nổi.
Anh ta cười gượng, giả vờ hỏi han: "Ninh tiền bối, anh định vào núi sao?"
Ninh Chí gật đầu: "Ừ."
"Thứ trong núi này không đơn giản đâu." Phương Nghiệp nghiêm túc nói, "Tiền bối nên cẩn thận một chút."
"Đương nhiên." Ninh Chí đáp gọn.
Phương Nghiệp vẫn chưa có cơ hội bắt chuyện với Thích Tuyền, trong lòng hơi thất vọng. Nghĩ một hồi, anh ta nảy ra một ý, liền nói tiếp: "Vị mỹ nữ này và vị soái ca kia tốt nhất là đừng vào núi. Rất nguy hiểm đấy."
Dưới ánh đèn pin và bóng rừng âm u, đội cứu hộ đã hoàn tất công tác chuẩn bị, từng nhóm người trang bị đầy đủ đang chờ lệnh xuất phát. Lâm Nhạc nhìn qua một lượt, sau đó lịch sự hỏi nhóm người của Hiệp hội Thiên Sư:
"Mấy vị, ai sẽ vào núi lần này?"
Ninh Chí giơ tay, chỉ vào mình và Thích Tuyền: "Hai chúng tôi."
"Được, đi thôi." Lâm Nhạc gật đầu. Dù trong lòng không hy vọng gì nhiều vào hai người trẻ tuổi này, nhưng nếu Phương Nghiệp gọi Ninh Chí là tiền bối, hẳn cậu ta cũng có chút thực lực.
Phương Nghiệp kinh ngạc tròn mắt: "Ơ? Vị mỹ nữ này cũng đi sao?"
Anh ta ngây người vài giây, rồi mím môi, xiết chặt quai balo, quyết định đi theo. Dẫu gì cũng là thiên sư, không thể để một cô gái vào núi một mình được.
Trử Trường Nghĩa hừ lạnh: "Cậu làm gì vậy?"
Phương Nghiệp đáp rất nghiêm túc: "Cứu người!"
"..."
Trử Trường Nghĩa chẳng buồn khuyên thêm, chỉ hừ một tiếng, quay người lên xe, tự mình rời khỏi.
Trần Phi Lộc thì được sắp xếp ở lại trung tâm chỉ huy, trà trộn vào nhóm hậu cần. Với thể trạng và kinh nghiệm của mình, vào núi lúc này chỉ tổ thêm rắc rối.
Khi đội hình chuẩn bị di chuyển, Trịnh Quang Minh thấp giọng hỏi Lâm Nhạc:
"Anh thật sự định dẫn ba đứa trẻ ranh này vào núi à?"
"Chỉ thị từ cấp trên đã rõ, ai đến thì đưa vào núi thôi." Lâm Nhạc đáp, giọng trầm ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trịnh Quang Minh lắc đầu, giọng không giấu nổi lo lắng: "Tôi chỉ sợ nếu gặp chuyện thật, chúng ta không lo nổi cho họ."
Dù gì cũng là mạng người, mà ba người kia, nhìn kiểu gì cũng thấy giống sinh viên thành phố đi leo núi dã ngoại hơn là dân chuyên nghiệp.
"Hay để họ đi ở giữa đội hình cho an toàn?" Anh đề nghị.
"Được." Lâm Nhạc gật đầu đồng ý. Trước khi xuất phát, anh đã phát cho cả ba người bộ đàm, tiện liên lạc bất cứ lúc nào.
Nhưng khi vừa ấn nút kiểm tra tín hiệu, trong bộ đàm chỉ vang lên một tiếng ‘xẹt’ — tín hiệu hoàn toàn biến mất.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Nhạc cau mày.
Trịnh Quang Minh cũng thử bộ đàm của mình, kết quả y hệt.
"Dừng lại tại chỗ!" Lâm Nhạc giơ đèn pin phát tín hiệu dừng lại cho đội hình phía sau.
Ở cuối hàng, Phương Nghiệp đi sát bên phải Thích Tuyền, cố ý thể hiện bản lĩnh:
"Người đẹp đừng lo, núi Nghiêu cũng chỉ là ngọn núi bình thường thôi. Nếu thực sự có gì nguy hiểm, tôi nhất định bảo vệ cô!"
Ninh Chí khẽ nhíu mày.
Hệ thống và con cò cùng im lặng trong đầu Thích Tuyền: [Tra nam tự luyến ở đâu ra thế này!]
Thích Tuyền lạnh nhạt nói: "Đội ngũ dừng lại."
"Hả?" Phương Nghiệp ngỡ cô cuối cùng cũng để ý đến mình, mừng rỡ suýt nữa nhảy cẫng lên, nhưng lại không nghe rõ cô nói gì.
Trịnh Quang Minh đã quay lại, bước nhanh đến: "Ba người các anh, đi lên phía trước cùng tôi."
Bộ đàm mất tín hiệu, tốt nhất nên để ba người “khó kiểm soát” này trong tầm mắt, những người còn lại đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, an tâm hơn nhiều.
"Không ổn." Thích Tuyền lên tiếng, nét mặt nghiêm túc. "Bộ đàm không hoạt động, rất nguy hiểm."
Trịnh Quang Minh ngẩn ra: "Chúng ta mới đi chưa được bao xa, cô có thể quay lại nếu cảm thấy không ổn."
"Ý tôi là, nếu tiếp tục tiến vào, sẽ rất nguy hiểm cho toàn đội." Giọng cô trầm xuống, ánh mắt rõ ràng mang theo sự lo lắng.
Nhiều người như vậy, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, một mình cô không thể bảo vệ hết được. Nhưng cô cũng không tiện tự ý ra lệnh dừng đội hình, dù sao cũng không phải người trong hệ thống.
Trịnh Quang Minh thấy ánh mắt cô đầy thiện ý, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, nhẹ giọng đáp: "Những người bị kẹt trong núi còn nguy hiểm hơn. Mấy người còn trẻ, quay về đi."
Thích Tuyền lắc đầu: "Trịnh tiên sinh, đề nghị của tôi là: toàn đội nên dừng lại tại đây, anh và đội trưởng Lâm cùng đi với chúng tôi."
Trịnh Quang Minh chau mày: "Cô đang nói gì vậy—"
Anh còn chưa nói hết câu, ánh mắt chợt dừng lại giữa không trung.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Trên lòng bàn tay Thích Tuyền, một lá bùa vàng hiện lên, lơ lửng giữa không khí. Bùa được vẽ vô cùng tinh xảo, hình bán nguyệt ở trung tâm tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, như đang thở nhẹ.
Một màn này khiến Trịnh Quang Minh hoàn toàn sững sờ.
"Phù Trận hộ vệ!" Phương Nghiệp thốt lên đầy kinh ngạc.