Lâm Nhạc và Trịnh Quang Minh đang chuẩn bị hỏi bước tiếp theo nên làm gì, thì Thích Tuyền đã căn dặn rõ ràng:
"Ninh Chí, cậu dẫn theo đội trưởng Lâm. Còn người này..."
Cô liếc mắt nhìn sang Phương Nghiệp.
"Hậu bối tên Phương Nghiệp." Phương Nghiệp vội vàng đáp.
"Phương thiên sư dẫn theo ngài Trịnh. Dùng Bùa Tốc Hành."
"Vâng!" Ninh Chí không chần chừ, dán một lá bùa lên người Lâm Nhạc.
Phương Nghiệp lập tức làm theo, không chịu tụt lại phía sau.
Tất cả đã sẵn sàng.
Thích Tuyền nói ngắn gọn:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Đi theo tôi."
Từ trong rừng, một cơn gió lạnh lướt qua. Lá cây xào xạc lay động, nhưng dưới đất lại không có lấy một dấu vết nào.
Ninh Chí nắm lấy cánh tay của Lâm Nhạc, vận linh lực kích hoạt lá Bùa Tốc Hành, bám sát theo hình bóng phía trước.
Phương Nghiệp: "Chờ tôi với!"
Tốc độ của thiên sư vốn vượt xa người thường. Nhưng nhờ có bùa chú bao bọc, Lâm Nhạc và Trịnh Quang Minh vẫn có thể theo kịp mà không bị ảnh hưởng gì.
Thích Tuyền băng băng tiến về phía trước, theo dấu vết hắc khí mà lần đến gần trung tâm.
Hệ thống vẫn chưa ngừng thắc mắc:
[Đại lão, nếu ngài có thể tự mình giải quyết đám ác quỷ, sao còn muốn dẫn bọn họ theo làm gì?]
Thật ra hệ thống cảm thấy, với thực lực của đại lão, một mình cô đi vào núi cũng đủ để tiêu diệt sạch đám ác quỷ kia.
Thích Tuyền: ["Sau khi tiêu diệt rồi thì sao?"]
"[Hả?]"
["Vẫn còn có người đang chờ được cứu."]
Hệ thống trầm mặc trong giây lát, rồi hỏi: "[Vậy mấy người kia có tác dụng gì?]"
["Thế ai sẽ đến an ủi các nạn nhân?"]
Hệ thống lập tức im lặng.
Ừ, cũng có lý thật.
Nhưng mà—
"[Chẳng phải đã có một đội cứu hộ vào núi rồi sao?]"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
["Nhưng họ đã bị phân tán, không còn ở cùng nhau."]
"[Ra là vậy.]"
Trong núi, bóng tối dày đặc như mực, không hề có lấy một tia sáng. Cả khu rừng như bị bao phủ trong một tấm màn đen, nặng nề và ngột ngạt.
Ở nơi sâu thẳm trong rừng, một người đàn ông đang lơ lửng giữa không trung. Trên người hắn là bộ quần áo lao động cũ rách, sống lưng hơi khom xuống, mái tóc rối tung, ánh mắt đỏ rực như máu.
Hắn đang chờ đợi.
Đợi đến đúng nửa đêm – khoảnh khắc âm khí dâng cao nhất – để có thể hút lấy sinh hồn ở dưới, nhờ đó mà thăng cấp thành công. Chỉ cần thăng cấp, hắn có thể vĩnh viễn thoát khỏi chốn c.h.ế.t tiệt này, rồi đi tìm kẻ thù để báo thù.
Khóe môi nam quỷ cong lên thành nụ cười vặn vẹo, đầy ác độc.
Sinh hồn mà hắn nói chính là những học sinh mất tích trong núi, cùng với giáo viên và phụ huynh đi tìm kiếm bọn họ. Còn đội cứu hộ? Hắn không dám động vào – bọn họ mang theo chính khí lẫm liệt, lại còn được trang bị đầy đủ. Hắn liền dùng ảo ảnh để nhốt tất cả trong đó.
“Ồ? Lại có người mới vào núi nữa à?”
Hắn cười khẩy. “Vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”
Hắn dang rộng hai tay, hắc khí tuôn trào từ cơ thể, bao trùm cả khu rừng. Dưới sự kiểm soát của hắn, đội cứu hộ thứ hai cũng rơi vào ảo ảnh, bộ đàm hoàn toàn mất tín hiệu, mọi hướng đều như vô lối.
Nam quỷ cười lạnh, rồi ánh mắt dần chuyển sang oán độc. Hắn nhìn những người đang lo lắng tìm kiếm phía dưới, oán hận lũ người kia đến tận xương tủy.
“Dựa vào cái gì?” Hắn nghiến răng. “Dựa vào cái gì bọn họ mất tích, thì có biết bao người tìm kiếm, hết đội này đến đội khác? Mà ta... ta mất tích bao năm rồi, chẳng có ai nhớ đến!”
Trong cơn giận dữ, hắn lao xuống, tóm lấy một cậu học sinh rồi bay vút lên không trung.
"Aaaaaaaa—!"
Cậu học sinh đã bị giam giữ trong ảo ảnh quá lâu, thần kinh căng thẳng, giờ bị xách lên không trung liền hoảng sợ đến mức ngất xỉu.
"Đúng là đồ nhát gan." Nam quỷ hừ lạnh, làm bộ như sắp sửa ném cậu ta từ trên cao xuống.
Phía dưới, người cha của cậu học sinh hét to thất thanh, mắt đỏ hoe: "Không được! Tiểu Phong!"
Ông ấy hoảng loạn dang tay định đỡ lấy con trai, nhưng nam quỷ lại cố tình đổi hướng, ném cậu bé về phía một thân cây xa tít.
Ngay khoảnh khắc cái đầu nhỏ của cậu bé sắp đập trúng thân cây, một luồng sức mạnh dịu dàng nâng lấy thân thể cậu, giúp cậu từ từ hạ xuống đất an toàn.
Người cha nhìn thấy cảnh ấy thì sững sờ, rồi vỡ òa xúc động, quỳ rạp xuống đất gào lên: "Tiểu Phong! Con ơi!"
Ông đã bị nhốt trong ảo ảnh quá lâu, không thể đến gần con trai mình dù chỉ một bước.
Sắc mặt nam quỷ lập tức trở nên méo mó. Hắn gằn giọng, nhìn chăm chăm vào nơi mà cậu bé vừa được thả xuống:
"Là ai?"
Giữa rừng cây tăm tối, một bóng người mảnh mai từ từ hiện ra – là một người phụ nữ.
Ánh sáng đỏ trong mắt nam quỷ càng thêm mãnh liệt.
Tại sao hắn lại không cảm nhận được sự hiện diện của cô?