Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 190



Hệ thống sốt sắng:

"[Hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Trong nhà còn có quản gia Tô và mọi người nữa! Nếu trận pháp bị phá vỡ, chẳng phải họ sẽ gặp nguy hiểm sao?]"

"[Đừng lo.]" – Thích Tuyền đáp với vẻ bình thản.

"[Đúng vậy, trận pháp cấp 8 cơ mà. Chắc họ không phái một trận pháp sư cấp 8 đến tấn công ngài đấy chứ?]"

Cô chậm rãi nói tiếp:

"[Để trận pháp vận hành cần lượng linh lực cực lớn. Nếu linh lực cạn kiệt, nó sẽ tự hủy.]"

Hệ thống hoảng hốt:

"[Vậy... giờ phải làm sao? Tôi không muốn quản gia Tô và Linh Sinh gặp chuyện đâu!]"

Thích Tuyền mỉm cười:

"[Không sao cả. Nếu trận pháp đó bị phá, vẫn còn một trận khác nữa.]"

Cô luôn chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi khả năng. Trận pháp của biệt thự không chỉ là một trận pháp bảo vệ đơn thuần như bề ngoài. Thật ra, nó còn ẩn giấu một trận pháp thứ hai.

Miễn là trận pháp bảo vệ chưa bị phá, trận pháp ẩn sẽ không xuất hiện. Nhưng một khi lớp bảo vệ vỡ, trận pháp ẩn sẽ tự động kích hoạt.

Trận pháp này là thành quả nghiên cứu từ kiếp trước của cô, có khả năng tự động hấp thụ và lưu trữ linh khí trời đất. Sau nhiều ngày hoạt động, nó đã tích lũy được một lượng linh khí khổng lồ, đủ để duy trì rất lâu.

Hơn nữa...

Cô còn có một “linh thể trời sinh” – người mà cô từng cứu – đang nỗ lực hết mình để bảo vệ ngôi nhà của cô.

Hệ thống lúc này mới thở phào:

"[Vậy thì tốt quá rồi.]"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Vừa nhẹ nhõm xong, nó lại hậm hực:

"[Mà ai to gan tấn công nhà mình vậy chứ? Không lẽ là Hiệp hội Thiên sư? Mặt mũi nào mà còn mò tới gây chuyện thế không biết!]"

Thích Tuyền bật cười vì sự giận dỗi của hệ thống, khúc khích mấy tiếng rồi lại tiếp tục chìm vào trạng thái tu luyện sâu.

Một đêm yên bình trôi qua.

Sáng hôm sau, linh lực hao tổn từ trận chiến tối qua đã được bổ sung đầy đủ. Thích Tuyền cảm thấy tinh thần sảng khoái, mở mắt thức dậy. Sau khi rửa mặt, cô bước đến phòng ăn để dùng bữa sáng.

Trần Phi Lộc sợ đồ ăn ở nhà nghỉ không hợp khẩu vị Thích Tuyền, nên đã cẩn thận đi mua đồ ăn sáng từ một nhà hàng bên ngoài mang về.

"Đại sư, tôi đã phân tích xong rồi, cửa hàng này có tỷ lệ khách hàng hài lòng cao nhất." Trần Phi Lộc báo cáo.

Thích Tuyền gật đầu, giọng bình thản: "Cảm ơn, làm tốt đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hệ thống không kìm được mà cảm thán: [Bé Phi Lộc đẹp trai này cũng giỏi thật, có tiềm năng!]

[Đúng là có tiềm năng.]

Hệ thống lại hỏi: [Đại lão định đào tạo cậu ấy à?]

Thích Tuyền vừa thong thả ăn cháo vừa đáp: [Cứ quan sát thêm đã.]

Trần Phi Lộc không hay biết cuộc trò chuyện âm thầm giữa người và hệ thống, tiếp tục nghiêm túc báo cáo tình hình cứu hộ:

"Đại sư, tất cả mọi người đã an toàn ra khỏi núi rồi. Nếu không có ngài, e rằng đã có nhiều người mất mạng ở núi Nghiêu."

Ánh mắt cậu đầy kính trọng, nhưng lại có vẻ ngập ngừng, như muốn nói gì mà chưa dám mở lời.

"Có chuyện gì thì cứ nói."

Trần Phi Lộc ngập ngừng: "Sáng nay đội trưởng Lâm liên hệ với tôi, nói rằng tối qua ngài đã lập công lớn. Chính quyền muốn tổ chức một buổi lễ khen thưởng vào trưa nay để cảm ơn ngài."

Thích Tuyền thản nhiên đáp: "Không cần. Tôi muốn về nhà."

Dù bữa sáng ở nhà hàng này khá ngon, nhưng vẫn không thể sánh bằng tay nghề của quản gia Tô. Hơn nữa, mấy món ăn vặt mà Tô Dung làm vẫn còn để trong xe, cô chưa ăn hết.

Cô hỏi: "Đồ ăn vặt tôi để trong xe vẫn còn chứ?"

"Còn, còn chứ!" Trần Phi Lộc lập tức đứng dậy, "Tôi đi lấy ngay cho ngài."

Đồ ăn vặt được cất gọn trong hộp, bên ngoài còn được Tô Dung cẩn thận phủ một lớp hồn lực để bảo quản. Khi mở hộp ra, hương thơm vẫn tươi mới như vừa làm xong.

Thích Tuyền không bao giờ keo kiệt với người của mình, cô chia một phần cho Trần Phi Lộc và Ninh Chí.

Trần Phi Lộc nhận lấy đầy vui vẻ. Ninh Chí cũng cảm thấy ấm lòng, nhưng khi nhớ lại cuộc gọi của chú hai tối qua, trong lòng không khỏi trầm xuống.

"Anh Ninh, lát nữa anh trở về Long Kinh luôn à?" Trần Phi Lộc hỏi.

Ninh Chí gật đầu: "Thiên sư đang làm việc ở nhà họ Ninh đều bị Hiệp hội Thiên sư giám sát rồi. Tôi không thể không về. Không thể để vì mình mà liên lụy cả gia tộc."

"Vậy tôi sẽ đưa đại sư về Long Giang trước, rồi đi Long Kinh tìm anh. Dù gì cũng đã xin nghỉ mấy ngày rồi, không quay về trường sớm là mất học phần như chơi." Trần Phi Lộc cố ý nói như chẳng có gì.

Hệ thống thở dài đầy cảm xúc: [Đại lão, Ninh tiểu Thiên sư không sao chứ?]

Thích Tuyền đáp: [Còn phải xem cậu ấy lựa chọn thế nào.]

[Ngài mặc kệ thật à?]

[Cậu ấy trưởng thành rồi. Tôi với cậu ấy vốn chẳng có quan hệ gì.]

Hệ thống: [Vậy hi vọng cậu ấy vượt qua được đợt nguy nan này.]

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com