"Hắn đã đổi tên!" – Vệ Hạo giận dữ gào lên – "Hắn đổi thành tên của tôi! Hắn cướp mất cuộc đời tôi! Tôi muốn báo thù! Tôi phải báo thù!"
Giọng hắn gào thét đến khản đặc, đôi mắt đỏ ngầu như máu, nhưng vẫn không thể vùng thoát khỏi sự trấn áp của Thích Tuyền.
Lữ Thắng Dương nhớ lại chuyện từng nghe về việc Vệ Thiên Bảo đổi tên, liền hỏi:
"Anh sinh năm nào?"
Vệ Hạo dần bình tĩnh lại, giọng nghẹn ngào:
"Năm 1967. Nhà tôi nghèo, ba mẹ tôi bán hết mọi thứ chỉ để tôi được đi học. Tôi rất chăm chỉ, học hành tử tế. Năm 1985, tôi thi đại học. Tôi tự tin lắm, chỉ chờ thông báo trúng tuyển thôi. Nhưng đợi mãi, các trường đều đã khai giảng mà giấy báo nhập học của tôi vẫn chưa tới."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Cả căn phòng chợt trở nên im lặng, bầu không khí nặng nề như thể mọi người đã phần nào đoán ra vấn đề.
Vệ Hạo tiếp tục, giọng càng lúc càng uất nghẹn:
"Gia đình thất vọng lắm. Tôi cũng suy sụp, nhưng vẫn quyết định ôn lại một năm. Không ngờ ba tôi vì làm việc quá sức mà ngã bệnh. Chữa trị cần rất nhiều tiền, tôi phải ra ngoài kiếm sống. Tôi làm đủ thứ nghề, rất khổ, nhưng ít ra còn nuôi được gia đình."
"Tôi nghĩ, đời mình chắc cứ thế thôi. Không còn mơ ước vào đại học, không nghĩ sẽ có công việc đàng hoàng, hay lấy vợ sinh con, phụng dưỡng cha mẹ."
"Tôi đã chấp nhận số phận."
Hắn cúi đầu. Không ai thấy biểu cảm trên gương mặt hắn, nhưng ai cũng thấy nặng lòng.
"Rồi một ngày, khi tôi đang làm bồi bàn trong nhà hàng, có người gọi tên 'Vệ Hạo'. Tôi quay đầu lại, tưởng họ gọi mình, nhưng hóa ra là gọi người đàn ông phía trước."
"Hắn mặc đồ hiệu đắt tiền, đồng hồ tiền trăm triệu, trông giàu có không tưởng. Tôi không dám lại gần, chỉ muốn nhìn xem người trùng tên mình là ai."
"Tôi đã thấy hắn!"
Vệ Hạo kích động, nước mắt giàn giụa:
"Hắn không phải ai khác mà chính là Vệ Thiên Bảo – bạn học cùng lớp với tôi! Con trai một lãnh đạo lớn ở huyện, người ai cũng biết!"
"Sao hắn lại tên là Vệ Hạo được? Tại sao hắn lại dám lấy tên của tôi?"
Lữ Thắng Dương khẽ thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sau đó thì sao?"
Vệ Hạo ôm mặt, nghẹn ngào:
"Tôi không dám hỏi gì. Đợi hắn đi rồi, tôi mới hỏi quản lý xem người tên Vệ Hạo đó là ai. Họ bảo hắn là người thừa kế tập đoàn Phong Mậu, một sinh viên ưu tú của Đại học Kỹ thuật Long Kinh."
"Nhưng… chính nguyện vọng đại học tôi đăng ký năm đó cũng là Đại học Kỹ thuật Long Kinh! Mà hắn học cực tệ, rất tệ…"
Mọi người cuối cùng cũng hiểu rõ: tất cả bi kịch này đều bắt nguồn từ một vụ mạo danh.
Vệ Hạo cười lạnh, giọng đầy oán hận: "Hắn đã đánh cắp cuộc đời của tôi. Nếu không có hắn, tôi đã có thể sống cuộc đời mình mong muốn! Tôi không chịu nổi nữa, tôi đi tìm hắn. Cuộc đời bị đánh cắp thì không thể lấy lại, tôi chỉ muốn hắn đưa cho tôi ít tiền. Ba mẹ tôi ngày càng yếu, tôi cần tiền chữa bệnh cho họ. Nhưng hắn không những không thừa nhận, còn sai người đánh đuổi tôi đi."
Anh ta nắm chặt tay, ánh mắt u uất: "Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể đi kiện. Nhưng chưa kịp đến đồn cảnh sát, thì nhận được tin ở quê: ba tôi sắp không qua khỏi. Tôi vội vàng về nhà, nhưng còn chưa kịp gặp mặt ba lần cuối thì bị ai đó đánh lén từ phía sau... rồi bị chôn ngay trong núi Nghiêu."
Anh ta c.h.ế.t trong sự không cam lòng và tiếc nuối. May mắn là núi Nghiêu là vùng đất phong thủy đặc biệt, nên sau khi chết, anh ta đã hóa thành quỷ. Từ đó, Vệ Hạo mang trong mình khát vọng báo thù, và hơn hết là muốn biết mẹ mình giờ ra sao.
Vệ Hạo cầu xin, giọng run run: "Tôi c.h.ế.t năm 27 tuổi, khi đó mẹ tôi mới 47. Đến giờ đã bao nhiêu năm trôi qua rồi? Mẹ tôi... mẹ tôi còn sống không?"
Căn phòng chìm vào im lặng.
Đã ba mươi năm kể từ khi Vệ Hạo chết. Nếu mẹ anh ta còn sống, bà ấy giờ đã 77 tuổi. Nhưng theo lời kể của anh, sau khi mất chồng và con trai cùng lúc, liệu bà có đủ sức vượt qua?
Lữ Thắng Dương lên tiếng: "Tôi sẽ cho người điều tra." Nói xong, ông đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Hệ thống nói với giọng buồn bã:
[Anh ta thật đáng thương. Ba mẹ anh ta cũng vậy.]
Thích Tuyền đáp lại bình thản:
[Dù đáng thương cũng không thể lấy đó làm lý do để hại người.]
Hệ thống thở dài:
[Đúng vậy... Nhưng kẻ đáng hận nhất là Vệ Thiên Bảo! Cướp đi cả cuộc đời của người khác!]
Thích Tuyền không nói thêm.
Một lúc sau, Lữ Thắng Dương quay lại. Sắc mặt ông đã thay đổi, giọng nói cũng gấp gáp hơn: "Vệ Hạo, mẹ của anh, bà Tào Phương... bà ấy vẫn còn sống."