Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 210



Vệ Hoành Uông ngồi thừ người, khó tin vào những gì vừa xảy ra.

Một Thiên sư cấp cao như vậy... tại sao lại đi viết tiểu thuyết linh dị?

Phải mất một lúc lâu sau, anh ta mới có thể mở mắt trở lại, tiếp tục chuyển sang xem avatar của 'Ăn Dưa Tuyến Đầu'...

Lần này không có hiện tượng kim châm, nhưng trên avatar lại hiện lên một lớp sương mờ nhàn nhạt, khiến người khác nhìn vào không rõ hình dạng.

Vệ Hoành Uông trầm mặc: cảm giác như mình đang bị ai đó âm thầm nhắm tới.

Gặp hai người một lúc đều là Thiên sư cấp cao, thực sự là quá đỗi hiếm thấy. "Ăn Dưa Tuyến Đầu" chí ít cũng ngang hàng với anh ta – không thể xem thường.

Tại biệt thự Lâm Hồ, Thích Tuyền đang tập trung phác họa thiết kế trang phục mùa thu cho Tô Dung và Tiết Hồng thì nhận được cuộc gọi từ Hàn Miễn.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Giọng đội trưởng đội hình sự quen thuộc vang lên, lần này lại hiếm hoi mang theo chút thất vọng và bất lực:

"Đại sư, Vệ Thao đã có thẻ thân phận của huyền môn, bây giờ chúng tôi không thể dễ dàng ra tay với cậu ta như trước."

Trong giọng anh là sự phẫn nộ bị đè nén cùng hoang mang khó tả.

Thích Tuyền bình tĩnh đáp: "Không cần lo, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết."

"Thật vậy sao?" Hàn Miễn dường như không dám tin tưởng hoàn toàn, hỏi lại: "Nhưng nhà họ Vệ rõ ràng có liên quan đến huyền môn. Nếu huyền môn muốn che chở, chúng tôi có còn cơ hội đưa hung thủ ra ánh sáng không?"

Thích Tuyền nói ngắn gọn mà chắc chắn: "Có thể."

Giọng cô kiên định, như thể mọi thứ đã nằm trong dự tính.

Nghe vậy, mắt Hàn Miễn sáng rực lên: "Đại sư, có phải là... tổ chức kia sắp được thành lập không?"

Thích Tuyền bật cười nhẹ: "Đội trưởng Hàn, vất vả cho anh rồi. Tôi còn có khách, nói chuyện sau nhé."

Cúp máy, cô ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, ánh nắng ngoài sân rọi vào dịu dàng. So với tưởng tượng của Hàn Miễn, chính phủ hành động còn quyết đoán hơn nhiều. Trước khi nhờ đến sự giúp đỡ của giới huyền môn, họ đã âm thầm đào tạo lực lượng của riêng mình. Chỉ tiếc là không có cao thủ áp chế được các Thiên sư trong giới huyền môn, nên đến nay vẫn chưa dám công khai đối đầu.

Sau sự kiện ở núi Nghiêu, hành vi của Hiệp hội Thiên sư đã vượt qua giới hạn chịu đựng của chính phủ. Có lẽ sắp tới, chính phủ sẽ chính thức ra tay. Trước hết là những người có liên quan đến sự kiện đó.

Tô Dung từ ngoài bước vào, lên tiếng báo cáo:

"Đại sư, có người tên Trịnh Quang Minh đến tìm, nói là bạn cũ quen ở núi Nghiêu, còn mang theo tín vật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Biết rồi. Pha trà mời khách," Thích Tuyền dặn.

Sau khi hoàn thành bản vẽ thiết kế cuối cùng, cô đứng dậy, chậm rãi bước vào phòng khách.

Thấy cô, Trịnh Quang Minh lập tức đứng lên, cúi đầu chào trang trọng, ánh mắt đầy biết ơn:

"Thích đại sư, vô cùng cảm ơn ơn cứu mạng của cô!"

Hệ thống lên tiếng như càu nhàu: [Nghe cảm ơn riết cũng nhàm.]

Thích Tuyền liếc anh một cái, thản nhiên nói: "Hôm nay anh đến đây, chắc không phải chỉ để cảm ơn thôi đúng không?"

Trịnh Quang Minh bật cười: "Đại sư đúng là đại sư." Anh lấy ra một chiếc ngọc bài hình chim sẻ, cung kính đưa tới: "Tôi nhặt được vật này dưới vách núi, hoàn toàn không bị tổn hại gì. Do đội trưởng Lâm vì tính chất công việc nên không thể đích thân đến, anh ấy nhờ tôi thay mặt mang đến cảm ơn và giao lại cho cô."

"Ừm." Thích Tuyền nhận lấy, đặt ngọc bài trong lòng bàn tay xoay nhẹ, như đang đánh giá thứ gì đó.

Trịnh Quang Minh ngập ngừng, rồi nói tiếp:

"Còn một việc nữa, tôi muốn xin ý kiến của cô. Cô yên tâm, tôi đã tìm hiểu kỹ quy tắc trong ngành, tuyệt đối sẽ không làm việc gì gây hại."

Thích Tuyền nhìn anh, hỏi: "Vì chuyện của em gái anh?"

Nghe vậy, Trịnh Quang Minh khâm phục ra mặt, gật đầu: "Vâng. Mấy năm trước, con bé lấy chồng ở thành phố này. Tối qua tôi đến đây có ghé nhà nó ngủ tạm một đêm. Từ khi lập gia đình, nó hiếm khi về quê, chỉ về dịp lễ Tết, mà cũng chỉ về nhà chồng. Tôi với nó cũng lâu rồi không gặp. Nhưng lần này, tôi thấy nó thay đổi nhiều lắm."

"Cụ thể là như thế nào?" Thích Tuyền hỏi.

"Giống như thần trí có vấn đề vậy. Trước kia hoạt bát, lanh lợi là thế, giờ trở nên trầm mặc, phản ứng chậm chạp, ít cười, ít nói. Đêm qua tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, thấy nó ngồi một mình trên ghế sofa, ôm con búp bê, vừa lẩm bẩm vừa hát. Tôi gọi nó một tiếng, nó không phản ứng, sau đó em rể tôi đến dỗ nó về phòng."

Hệ thống rùng mình: [Nghe mà nổi da gà!]

Thích Tuyền hỏi tiếp: "Em rể anh giải thích thế nào?"

Trịnh Quang Minh thở dài, xoa mặt:

"Cậu ta nói trước đây em gái tôi bị sảy thai, bị sốc tâm lý nặng, tinh thần không chịu đựng nổi nên mới thành ra như vậy. Nhưng chuyện lớn như thế, em gái tôi chưa bao giờ kể với gia đình, chúng tôi hoàn toàn không biết gì."

"Đã đưa đi khám bác sĩ tâm lý chưa?"

"Rồi, cũng uống thuốc, nhưng chẳng có tác dụng gì." Anh chau mày: "Tất cả đều do em rể tôi nói, vì em gái tôi bây giờ không còn trò chuyện với tôi nữa."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com