Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 212



Tại thành phố Long Kinh, trong biệt phủ nhà họ Ninh.

Ninh Chí vừa từ Hiệp hội Thiên sư trở về, đứng giữa đại sảnh, đối diện với ánh mắt nặng trĩu của các trưởng bối và đồng môn, đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.

"Thưa các vị trưởng bối, các vị sư huynh sư tỷ... Con quyết định từ hôm nay sẽ rút khỏi Hiệp hội Thiên sư. Để không liên lụy đến gia tộc, con cũng có thể xin tự xóa tên mình khỏi nhà họ Ninh. Con xin lỗi mọi người!"

Nhà họ Ninh đã dốc toàn lực bồi dưỡng Ninh Chí trở thành người kế thừa vị trí gia chủ. Hành động này chẳng khác nào phản bội.

Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.

Hiệp hội Thiên sư vì nể mặt chính phủ nên mới chịu buông tha cho cậu, đồng thời cho phép nhà họ Ninh tiếp tục giữ chứng nhận hành nghề. Nhưng Ninh Chí hiểu rõ—đó chỉ là bề ngoài. Sau lưng, họ có thể làm mọi cách để khiến nhà họ Ninh không thể ngóc đầu.

Chỉ khi cậu hoàn toàn tách khỏi gia tộc, nhà họ Ninh mới có cơ hội tiếp tục đứng vững tại Long Kinh.

Chú hai Ninh khẽ vuốt chòm râu dê, ánh mắt trầm ngâm: "Con hãy nói rõ mọi chuyện đã xảy ra cho chúng ta nghe trước đã."

"Đúng vậy, đúng vậy." Những người khác đồng thanh phụ họa.

Ninh Chí liền kể lại những chuyện mình đã trải qua thời gian gần đây. Dĩ nhiên, cậu ấy không đề cập nhiều đến các việc riêng tư liên quan đến biệt thự Lâm Hồ.

Chú hai Ninh thở dài, lắc đầu: "Thật ra, phần lớn những điều con vừa nói, chúng ta hồi trẻ cũng từng trải qua."

Ninh Chí gật đầu, nói thẳng: "Con muốn gia nhập Cục Điều tra Đặc biệt. Lần này, chính là người của Cục đã đến cứu con."

"Vậy cũng tốt. Dù sao nhà họ Ninh chúng ta ở thành phố Long Kinh cũng không được hoan nghênh cho lắm." Chú hai nói tiếp, giọng trầm hẳn xuống: "Thật ra hơn mười năm trước, huyền môn từng liên thủ trấn áp tà tu, nhưng kết quả không như mong đợi. Tà thuật quỷ dị vô cùng, rất nhiều tu sĩ trẻ đã bỏ mạng, thiệt hại quá nặng, cuối cùng đành rút lui."

Ninh Chí gật đầu. Sau khi tận mắt thấy thủy quỷ Tề Chính, cậu ấy càng thấm thía câu nói của Tần Nhược về thời kỳ "gió tanh mưa máu".

Một vị trưởng lão nhà họ Ninh lên tiếng: "Xem ra lần này chính phủ đã hạ quyết tâm rồi. Nhưng con cũng đừng chủ quan, thế lực trong huyền môn phức tạp hơn nhiều so với những gì con tưởng tượng. Chưa chắc chính phủ có thể bảo vệ con đến cùng."

Ninh Chí không chút sợ hãi: "Con tin, trong huyền môn vẫn còn rất nhiều người giữ được đạo tâm, không phải ai cũng làm điều sai trái."

Ít nhất, người nhà họ Ninh bọn họ luôn có nguyên tắc riêng.

Trước sự chứng kiến của mọi người, cậu ấy lấy giấy chứng nhận Thiên sư ra, châm lửa đốt đi, rồi đeo lên cổ thẻ công tác mà chính phủ vừa cấp.

Cục Điều tra án Đặc biệt – Chi nhánh thành phố Long Kinh – Đội Ngoại cần – Điều tra viên cấp 4.

Từ nay, cậu ấy là điều tra viên Ninh, không còn là Ninh Thiên sư nữa.

Chú hai Ninh vỗ vai cậu, cười lớn: "Tốt lắm! Thế là con đã được nhà nước nuôi rồi! Chúng ta tin tưởng con!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ninh Chí đỏ hoe mắt, cảm thấy mình thật may mắn vì có được người thân như vậy.

"Chú hai, con đã nhận nhiệm vụ đầu tiên, phải lập tức lên đường đến thành phố Long Lâm. Con đi trước nhé."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Chú hai Ninh gật đầu: "Đi đi, chú ý an toàn."

...

Thành phố Long Giang.

Trong bệnh viện, hai cha con nhà họ Tống lần lượt tỉnh lại. Cha Tống không sao, nhưng Tống Lâm thì bị gãy xương nhiều chỗ, nằm bất động như xác ướp, không thể cử động.

Đây là lần đầu tiên Tống Lâm rơi vào tình cảnh thê thảm đến thế. Trong lòng anh ta trào lên một nỗi hối hận sâu sắc vì đã nhận dự án khu Bắc Giao.

Mặc dù vẫn chưa thể chứng minh được rằng mọi tai nạn đều bắt nguồn từ hắc khí ở khu Bắc Giao, nhưng vụ tai nạn giao thông lần này đã khiến anh ta bị đánh một đòn chí mạng.

Nỗi đau không chỉ về thể xác, mà còn dần bào mòn ý chí của anh ta.

Tống phu nhân chỉ sau một đêm đã tiều tụy đi trông thấy. Bà túc trực bên giường bệnh của hai người suốt đêm, không rời nửa bước.

"Bác gái, bác đã thức cả đêm rồi, nếu tiếp tục như vậy, cơ thể bác sẽ không chịu nổi đâu ạ. Bác cứ yên tâm nghỉ ngơi, có con và y tá ở đây rồi." Thích Ánh Tuyết nhẹ nhàng khuyên.

Cha Tống nhìn vợ, ánh mắt đầy áy náy, khẽ nói: "Đi nghỉ một lát đi."

Tống phu nhân xúc động, nắm tay Thích Ánh Tuyết: "Ánh Tuyết, cảm ơn con, bản thân con cũng bị thương mà còn phải lo cho chúng ta."

Bà rốt cuộc cũng không trụ nổi nữa, đành về phòng nghỉ tạm.

Trong phòng bệnh, Thích Ánh Tuyết ngồi bên giường, dịu dàng an ủi: "Anh Lâm, anh sẽ sớm hồi phục thôi, đừng lo."

Tống Lâm nhìn xuống chân cô.

"Không sao đâu, chỉ là trẹo chân nhẹ thôi." Cô cười cười, rồi nói khẽ: "Chắc là em đã làm sai chuyện gì đó, nên mới bị ông trời trừng phạt."

Tống Lâm nhìn cô, như muốn hỏi gì đó.

"Không có gì nghiêm trọng đâu. Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Tống Lâm đúng là kiệt sức, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Thích Ánh Tuyết lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lấy một tấm danh thiếp trong túi ra.

Nghiêm Ngọ – Thiên sư cấp 6.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com