Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 214



Tiết Hồng nhìn cô một lúc, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Ngài có tiền đầy tài khoản, nhiều đến mức không đếm xuể, mà còn tiếc chút tiền đó sao?"

Còn chưa dứt lời, bên ngoài biệt thự đã vang lên tiếng chuông cửa.

"Không phải đâu," cô nói tiếp, "Lại có người tự mang tiền đến kìa."

Người đến là Tống phu nhân, đi cùng bà là Trương phu nhân. Đứng trước cổng biệt thự Lâm Hồ, Tống phu nhân có vẻ căng thẳng, tay hơi run khi bấm chuông.

Trương phu nhân thấy vậy liền nhẹ giọng an ủi: "Đại sư rất dễ gần, bà đừng lo quá."

"Tôi biết." Tống phu nhân đáp, "Tôi chỉ lo cho Tống Lâm và ba của thằng bé thôi. Không ở bên cạnh họ, tôi không yên tâm được."

Người ra mở cửa là Tô Dung, lúc này anh đã thay sang bộ đồ mới, cả người sáng sủa, khí chất nho nhã. Nhưng Tống phu nhân đang lo lắng đến nỗi chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm trai đẹp, chỉ vội nói: "Xin chào, tôi muốn nhờ đại sư giúp đỡ."

"Mời vào." Tô Dung lễ độ đáp, rồi dẫn hai người vào phòng khách.

Lúc này, Linh Sinh bưng khay trà bước vào, nhẹ nhàng rót trà cho hai vị phu nhân. Tống phu nhân đang bất an, vốn dĩ không để ý đến ngoại hình người khác, nhưng khi ánh mắt lướt qua Linh Sinh, bà bỗng sững người.

Không kìm được, bà buột miệng hỏi: "Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải?"

Tô Dung quay lại: "?"

Linh Sinh làm như không nghe thấy, rót trà xong liền lặng lẽ quay người rời đi, không nói một lời.

Tống phu nhân nhìn theo bóng dáng cậu, hơi ngẩn ngơ: "..."

Thích Tuyền bước vào phòng khách.

Cô đã nghe thấy câu vừa rồi, nhưng không để tâm. Dù Linh Sinh là ai, thì bây giờ anh cũng chỉ là một thành viên của biệt thự Lâm Hồ. Cô không có hứng thú đào sâu thân thế của anh.

Tống phu nhân ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói:

"Thích đại sư, tôi đường đột đến thăm, mong cô đừng trách."

Thích Tuyền đi thẳng vào vấn đề:

"Bà đến vì Tống Lâm?"

"Đúng vậy. Xin Thích đại sư ra tay cứu lấy con trai tôi."

Thích Tuyền vẫn giữ vẻ bình thản:

"Tôi không cứu được anh ta."

"Thích đại sư..." Tống phu nhân gần như bật khóc. "Tôi biết giữa cô và thằng bé từng có hiểu lầm. Tôi thay mặt nó xin lỗi cô. Chỉ cần cô chịu cứu nó, nhà họ Tống chúng tôi đồng ý với bất kỳ điều kiện nào!"

Thích Tuyền thở dài:

"Không phải tôi không muốn, mà là tôi không thể cứu được."

"Thích đại sư..."

"Tống phu nhân." Cô cắt lời, ánh mắt nghiêm túc:

"Nếu nhà họ Tống không chịu từ bỏ khu đất ở Bắc Giao, thì những tai họa giáng xuống Tống Lâm sẽ không bao giờ kết thúc."

Tống phu nhân sững người.

"Cho dù bây giờ các người chịu từ bỏ, thì cũng đã muộn rồi. Để đổi lấy bình an, phải trả giá rất lớn."

Tống phu nhân nuốt khan, hỏi theo bản năng:

"Giá gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thích Tuyền điềm nhiên đáp:

"Tán gia bại sản."

Tống phu nhân:"???"

Trương phu nhân bên cạnh cũng hơi giật mình:

"Cái này thì..."

Hệ thống kinh ngạc vang lên trong đầu Thích Tuyền:

[Đại lão, thật đấy à? Chẳng lẽ cô đang hù bà ấy chơi?]

Thích Tuyền lạnh nhạt trả lời:

[Cậu đoán xem thứ ở khu Bắc Giao là cấp mấy?]

[6... 6 sao?]

[Đúng, nhưng là loại cấp 6 sắp đạt đến cấp 7. Một con quỷ như vậy, kể cả Thiên sư cùng cấp cũng khó lòng hàng phục. Nhà họ Tống muốn sống sót, chỉ có thể tỏ rõ thành ý. Nếu không, con quỷ kia nổi giận, thì dù là ai ra tay cũng vô ích.]

[Trời đất, sao lại xuất hiện thứ lợi hại đến thế?]

[Ai biết được.]

Phòng khách chìm trong yên lặng.

Một lát sau, Tống phu nhân đứng dậy, khẽ gật đầu:

"Thích đại sư, đã làm phiền rồi."

Nói xong, bà rời khỏi biệt thự Lâm Hồ với tâm trạng nặng nề.

Hệ thống vẫn chưa thôi thắc mắc:

[Đại lão, sao cô không tự mình xử lý con quỷ đó? Nếu nó thật sự thành Thanh Quỷ, sẽ gây họa cho nhân gian đấy.]

[Tôi còn phải viết tiểu thuyết, không rảnh.]

[...]

Hệ thống im bặt. Nó thật sự không biết nên nói gì thêm nữa.

Tống phu nhân rời khỏi biệt thự, lòng rối như tơ vò, vội vàng đến bệnh viện. Trên xe, tim bà đập thình thịch không yên.

Vừa xuống xe, bà lập tức bước nhanh vào bệnh viện, giày cao gót gõ từng tiếng vội vã trên nền gạch.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Đợi thang máy, bà hít sâu một hơi, vỗ nhẹ lên mặt, cố giữ bình tĩnh để đối mặt với chồng và con trai.

Chuông thang máy vang lên “ding dong”.

Toàn thân bà chấn động.

Cửa mở, bà bước ra. Còn chưa đi đến cửa phòng bệnh, đã nghe thấy một tiếng "rầm!" kinh hoàng.

Chiếc giường bệnh của Tống Lâm bất ngờ đổ sập xuống.

Tống Lâm bị thương lần hai, lại được đẩy vào phòng phẫu thuật khẩn cấp.

"Sao lại thế này? Sao lại thế này!" Tống phu nhân hét lên, gào khóc rồi ngã quỵ trước cửa phòng cấp cứu.

Thích Ánh Tuyết nước mắt rưng rưng, khuyên:

"Bác gái, chuyện này... chuyện này vượt khỏi khả năng của con người rồi. Hay là... mời một đại sư đến xem thử?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com