Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 219



Các điều tra viên cấp thấp đều đã lùi lại phía sau, đứng trong khu vực an toàn để quan sát cuộc giao đấu của hai cao thủ.

Thẩm Huy nấp sau trận pháp phòng hộ nhỏ, vừa quan sát vừa cười: "Tinh thần chiến đấu của điều tra viên Ninh nhà chúng ta cao thật đấy."

Đường Miên khoanh tay, nhàn nhạt nhận xét: "Chỉ sợ mới bắt được con tép, lại lòi ra con tôm."

Thẩm Huy nhún vai: "Chắc không đâu. Cũng chỉ là mấy kẻ trẻ tuổi tranh cao thấp thôi, không đến mức lớn chuyện."

Đường Miên liếc nhìn, thở ra: "Ai cũng muốn chứng minh mình mạnh hơn người khác."

Lần này, chính phủ đã ra tay. Huyền môn liệu có thể tiếp tục làm ngơ?

Việc bắt giữ Vệ Thao và Vệ Thiên Bảo không chỉ là một hành động trấn áp tội phạm, mà còn là thái độ chính trị của chính phủ đối với huyền môn. Đây là trận mở màn, là lần đầu tiên hai thế lực chính thức đối đầu.

Và họ... nhất định phải thắng.

Ninh Chí có thể thắng không?

Hai năm trước, tại Đại hội Huyền môn, cậu ấy chỉ thắng Vệ Hoành Uông sát nút. Nhưng bây giờ, liệu cậu có thể tiếp tục giữ vững lợi thế?

Câu trả lời là: Có thể!

Một chưởng giáng xuống vai Vệ Hoành Uông, khí kình mạnh mẽ khiến anh ta văng thẳng ra xa, đập mạnh vào bậc thang của Cục Điều tra. Trên mặt anh ta thoáng chốc trắng bệch.

“Cậu, cậu…” Vệ Hoành Uông chỉ tay vào Ninh Chí, ánh mắt vừa tức giận vừa không cam lòng, sắc mặt gần như trắng bệch.

Ninh Chí ngẩn người trong chốc lát, sau đó dường như mới ý thức được điều gì đó, lẩm bẩm: “Mình đột phá rồi?”

Đúng vậy, ngay trong trận chiến vừa rồi, dưới áp lực cực lớn và cảm giác cận kề sinh tử, cậu ấy đã phá vỡ cảnh giới tu vi đã bị đình trệ suốt hai năm qua, thành công bước vào hàng ngũ Thiên sư cấp 5!

Khung cảnh xung quanh thoáng yên tĩnh, rồi mọi người trong Cục Điều tra bỗng đồng loạt sững sờ, sau đó là một trận kinh ngạc đến tột độ.

Thẩm Huy thở dài một hơi, giọng đầy cảm thán: “Đúng là hạt giống ưu tú mà chính phủ dốc lòng đào tạo, quá xuất sắc.”

Đường Miên gật đầu phụ họa: “Thật sự rất mạnh.”

Những người theo sau như bọn họ, nếu không muốn bị bỏ lại phía sau, chắc chắn phải cố gắng gấp đôi.

Vệ Hoành Uông chỉ biết nắm chặt tay, đôi mắt tràn ngập oán hận nhìn Ninh Chí chằm chằm, sau đó hậm hực ôm n.g.ự.c rời đi, trong lòng nghẹn một cục uất khí khó tả.

Trận chiến đầu tiên, Ninh Chí thắng hoàn toàn.

Biệt thự Lâm Hồ.

Trần Phi Lộc đang ngồi xếp bằng, dựa theo tâm pháp để dẫn khí nhập thể. Tư chất của cậu ấy không tệ, tuy chưa thực sự bước qua ngưỡng cửa, nhưng cũng đã đến rất gần. Chỉ cần kiên trì thêm một chút, chắc chắn sẽ đột phá được.

Cậu ấy rất có kiên nhẫn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên vài tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh. Trần Phi Lộc thu công, cầm máy lên nhìn—là nhóm chat bạn cùng phòng đại học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Béo Ca: @Trữ Đại Hiệp @Phi Thiên Lộc Mã Hai ông định nghỉ học đến bao giờ? Không định quay lại trường nữa à?]

[Trai Đẹp Giống Trong Truyện: Tò mò thật sự đấy, hai ông mất tích luôn à? Ra tiếng coi!]

Trần Phi Lộc bất đắc dĩ thở dài. Chính cậu cũng không rõ hiện tại bản thân rốt cuộc đang trong tình huống gì. Theo lý, hiện tại cậu ấy không có nhiệm vụ gì, hoàn toàn có thể trở về trường. Nhưng đồng thời, cậu là trợ lý của Thích đại sư—đã là trợ lý thì phải luôn ở bên cạnh chờ lệnh, phải không?

Nếu giờ cậu ấy quay lại trường, lỡ có chuyện phát sinh, không thể kịp thời nghe theo phân phó của đại sư, vậy đến lúc nghỉ hè quay lại, bên cạnh Thích đại sư còn chỗ cho cậu nữa không?

Nghĩ đến đây, cậu ấy thấy đau đầu vô cùng.

Cậu gõ trả lời:

[Chờ thêm hai ngày nữa. Không chừng tôi sẽ bảo lưu kết quả học một năm.]

[Béo Ca: ??? Cậu bị gì thế?]

[Trai Đẹp Giống Trong Truyện: Có chuyện gì cứ nói ra, anh em còn giúp được!]

[Béo Ca: Đúng đó. Không có ông, ăn dưa trên mạng cũng thấy nhạt.]

[Trai Đẹp Giống Trong Truyện: Mà ông không về cũng hay. Hai ngày nay trường mình hình như có quỷ, xin nghỉ thêm vài bữa cho an toàn.]

Trần Phi Lộc giật mình:

[Quỷ? Nói rõ xem nào?]

[Béo Ca: Chắc lời đồn thôi. Thời này còn ai tin có quỷ nữa.]

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Trai Đẹp Giống Trong Truyện: Nhưng ba nữ sinh trong cùng ký túc bị thương là thật đấy.]

[Béo Ca: Cũng đúng, có một người thì vẫn ổn.]

[Trai Đẹp Giống Trong Truyện: Nói không chừng con quỷ kia thấy hoa khôi Tô xinh đẹp quá nên nương tay.]

Trần Phi Lộc:

[Hoa khôi Tô?]

Cậu ấy vốn đã rất nhạy cảm với cái họ "Tô".

[Béo Ca: Ừ, em khóa dưới. Vừa nhập học đã được bình chọn là hoa khôi khoa rồi. Diễn đàn trường còn đăng hình nữa, xinh cực kỳ.]

Trần Phi Lộc:

[Tên gì vậy?]

[Trai Đẹp Giống Trong Truyện: Cậu có hứng thú à? Cô ấy cũng là người thành phố Long Giang, trùng quê với cậu luôn. Tên là Tô Noãn Noãn, nghe thôi đã thấy đáng yêu.]

Trần Phi Lộc: [...]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com