Không khí trong phòng lập tức trở nên vi diệu. Không ai để ý xem nước có vấy lên sofa hay sàn nhà hay không.
Phùng Khải vẫn giữ chắc tách trà, Trịnh Huệ thì u ám nhìn chằm chằm Thích Tuyền.
Thích Tuyền tiếp tục hỏi, giọng thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết:
"Mối tình đầu của anh từng sảy thai chưa?"
"Mối tình đầu với cô Trịnh, ai xinh đẹp hơn?"
"Anh thích ai hơn?"
"Anh—"
"Cạch!" Tách trà đặt mạnh xuống bàn. Phùng Khải chồm người về phía trước, khoanh tay lại, ánh mắt tối sầm: "Tiểu thư, cô muốn chia rẽ tôi và Huệ Huệ bằng mấy trò lố bịch này sao? Cô tự tin quá rồi đấy."
Trần Phi Lộc: ???
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Mẹ kiếp, anh ta đang nói cái gì vậy?!
Hệ thống kêu lên: [Aaaa đại lão, xử hắn ta đi! Đây là cái thể loại đàn ông tự tin thái quá gì thế này!]
Thích Tuyền: ...
Cô giơ tay, linh lực hóa thành sợi xích vô hình, len lỏi vào đầu "Trịnh Huệ", khẽ kéo một cái. Một quỷ hồn mờ mờ ảo ảo bị lôi ra khỏi cơ thể cô ấy.
Trịnh Huệ lập tức ngã vật ra sofa, bất tỉnh.
Phùng Khải không giả bộ được nữa, lập tức gào lên: "Mấy người hại c.h.ế.t Huệ Huệ rồi! Tôi phải báo cảnh sát!"
"Đại sư, Huệ Huệ... rốt cuộc là bị làm sao vậy?" Trịnh Quang Minh chạy đến bên cạnh em gái, sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt như kiến bò trên chảo nóng.
Phùng Khải đã nhanh chóng gọi báo cảnh sát: "Có người cố ý hãm hại vợ tôi! Bây giờ cô ấy đang hôn mê bất tỉnh!"
Trần Phi Lộc tròn mắt nhìn anh ta, khó hiểu: "Đại sư, anh ta đang làm gì thế ạ?"
Thích Tuyền đứng bên cạnh, thản nhiên đáp: "Có lẽ là đang thực hiện nghĩa vụ bài trừ mê tín dị đoan. Ai ai cũng có trách nhiệm mà."
Trần Phi Lộc lập tức hiểu ra. Rõ ràng tên Phùng Khải này đang cố tình lợi dụng việc cảnh sát không tin vào chuyện ma quỷ để gây rối, làm khó bọn họ.
Lúc này, Phùng Khải đã lấy lại bình tĩnh, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Anh vợ, sao anh có thể dẫn người ngoài tới hãm hại Huệ Huệ? Cô ấy là em gái ruột của anh cơ mà."
Trịnh Quang Minh không đáp, chỉ siết chặt nắm tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lúc đó, Thích Tuyền đã âm thầm vận dụng linh lực, giúp hồn thể của người đang trú trong cơ thể Trịnh Huệ ngưng tụ lại rõ ràng hơn. Cô nhìn thẳng vào Phùng Khải, hỏi: "Phùng tiên sinh, nhìn cho kỹ đi, người này thật sự là mối tình đầu của anh sao?"
Phùng Khải theo bản năng quay đầu nhìn lại, vừa nhìn xong liền kinh hoàng trợn tròn mắt.
Sao có thể như vậy được?!
Hồn thể trước mặt anh ta rõ ràng là một nữ quỷ – gương mặt hoàn toàn xa lạ. Cô ta có ngoại hình bình thường, là kiểu người chen trong đám đông sẽ chẳng ai nhớ nổi. Nhưng lúc này, rời khỏi cái thân xác không phù hợp, vẻ mặt cô ta lại sinh động đến lạ thường.
Phùng Khải lùi lại một bước, giọng run rẩy: "Cô là ai?!"
Hệ thống trong đầu Thích Tuyền kinh ngạc: [Anh ta giả vờ như thật! Không giống như đã biết từ trước chút nào.]
Thích Tuyền lạnh nhạt đáp: [Không phải giả vờ. Anh ta thật sự không biết.]
[Hả?] Hệ thống nhất thời không theo kịp.
Thích Tuyền chậm rãi lên tiếng, từng chữ một như gõ vào đầu người đàn ông: "Anh tưởng rằng người trong cơ thể Trịnh Huệ là mối tình đầu của anh, đúng không?"
"Không thể nào! Chuyện này không thể!" Phùng Khải kinh hoảng lùi lại liên tục, ánh mắt trừng trừng nhìn nữ quỷ trước mặt rồi quay ngoắt sang nhìn Thích Tuyền: "Nhất định là cô đã giở trò!"
Thích Tuyền không để tâm đến sự kích động của anh ta, chỉ liếc nhìn nữ quỷ, hỏi: "Cô không muốn nói gì với anh ta sao?"
Nữ quỷ bước về phía trước một bước.
Phùng Khải lại theo phản xạ lùi về phía sau.
Khuôn mặt trắng bệch của nữ quỷ lộ vẻ u uất. Cô ta cúi đầu, đưa tay như lau nước mắt không tồn tại, giọng khản đặc, run rẩy: "A Khải, anh không nhớ em nữa sao?"
Phùng Khải cảm thấy lạnh cả sống lưng: "Tôi không quen cô! Cô sao có thể ở trong thân thể của Huệ Huệ được!"
Sự sợ hãi và hoảng loạn trên mặt anh ta không hề giả tạo, khiến Trịnh Quang Minh và Trần Phi Lộc cũng không khỏi nghi ngờ.
Chẳng phải vừa rồi anh ta còn giống như trùm cuối sao?
"Anh thật sự không nhớ em nữa rồi..." Nữ quỷ cúi đầu, khóc nức nở, bộ dạng đáng thương. Nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt thay đổi dữ dội, đôi mắt tràn ngập hắc khí, giọng rít lên đầy oán độc: "Anh chỉ nhớ mỗi con tiện nhân Chu Thiến kia! Anh chỉ nhớ rõ cô ta! Ngay cả vợ anh cũng không để vào mắt!"
"Câm miệng!" Khí thế của Phùng Khải đột nhiên thay đổi, giọng rít lên phẫn nộ: "Tôi không biết cô đang nói cái gì hết!"
Anh ta lập tức quay sang Trịnh Quang Minh, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ bi thương: "Anh vợ, em thật sự không biết Huệ Huệ bị thứ dơ bẩn này nhập vào người. Em cứ tưởng cô ấy vì bị đả kích tâm lý nên mới thành ra như vậy. May mà anh kịp thời phát hiện, mời đại sư đến giúp."
Trần Phi Lộc nghe xong suýt nữa cười thành tiếng. Tên này đúng là cáo già – anh ta diễn quá khéo. Không ai có thể chứng minh được anh ta biết trước người trong thân thể Trịnh Huệ không phải là cô ấy.