Nữ quỷ bật khóc thành tiếng, nức nở như thể muốn rửa trôi cả đời oán hận.
"Thời cấp ba, anh hay viết thư tình cho Chu Thiến. Anh còn nhớ ai là người giúp anh đưa thư không?"
Phùng Khải run lên.
"Chính là tôi. Tôi là người đã đưa thư cho anh năm đó." Nữ quỷ cười chua chát.
Trần Phi Lộc che mặt, thầm rên rỉ: "Sao từ phim kinh dị tự dưng chuyển thành văn học thanh xuân đau lòng rồi?"
Tiếp theo, nữ quỷ bắt đầu kể về những kỷ niệm ngày xưa: chuyện cô ta thầm thích Phùng Khải, lặng lẽ dõi theo anh, giúp anh đưa thư, chờ anh ở hành lang trường học. Giọng kể lúc trầm lúc bổng, khuôn mặt cô ta ánh lên một vẻ luyến tiếc ngây ngô, như thể đang nhớ lại thanh xuân đẹp đẽ nhất của mình.
"Tôi thích anh đến vậy… thích anh đến vậy… Tại sao anh lại thích Chu Thiến? Tại sao lại là cô ta?"
Trần Phi Lộc thầm lẩm bẩm: "Nhưng mà... Chu Thiến đâu có làm gì sai đâu?"
Nữ quỷ cười nhạt:
"Cô ta chẳng làm gì sai cả. Sai là ở chỗ — khiến Phùng Khải không thể quên được, khiến anh ta nhớ mãi không thôi. Đến mức nhiều năm sau, còn mời đại sư tìm hồn phách cô ta, đưa về nhập vào thân thể Trịnh Huệ."
Phùng Khải run rẩy, đôi mắt trợn to.
Nữ quỷ thì tiếp tục, ánh mắt ngày càng kỳ dị hơn:
"Chắc anh không ngờ nhỉ? Người mà anh và đại sư nhìn thấy ở bia mộ Chu Thiến, thực ra không phải hồn phách của cô ta — mà là của tôi."
"Ưm ưm ưm!"
"Muốn biết tại sao không?" Cô ta nghiêng đầu, cười như điên:
"Bởi vì trước khi chết, tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh thêm một lần nữa."
Thì ra, sau khi chết, chấp niệm duy nhất của cô ta là nhìn thấy Phùng Khải. Cô ta đã bám vào bia mộ của Chu Thiến, vì biết rằng anh thường đến đó thăm mộ. Nghĩa trang vốn là nơi âm khí nặng, cũng là nơi dễ để quỷ hồn lưu lại nhất. Nhờ chấp niệm và hoàn cảnh đó, cô ta đã ở lại dương gian, chờ đợi, chờ đến ngày được ở bên anh... dù chỉ là qua một thân xác không thuộc về mình.
Mỗi lần Phùng Khải đến thăm Chu Thiến, cô ta đều có thể thoải mái ngắm nhìn gương mặt điển trai của anh, không còn giống như trước đây – chỉ dám cúi đầu, tự ti mà tránh né ánh mắt anh.
Nhưng Phùng Khải không đến mỗi ngày, nhiều nhất cũng chỉ một lần mỗi tháng. Mà khi đã quen sống trong sự vui sướng rồi, thì thật khó để chịu đựng nỗi cô đơn. Con người vốn đã tham lam, mà ma quỷ cũng không ngoại lệ. Với cô ta, một tháng chờ đợi chẳng khác nào một kiểu tra tấn. Cô ta khao khát được ở bên anh mãi mãi, được ngày đêm ngắm nhìn anh mà không cần phải lẩn trốn.
Rồi cuối cùng, cơ hội cũng đến.
Hôm đó, Vương Khải đưa một vị Thiên sư đến nhà. Nữ quỷ hoảng sợ, tưởng rằng thân phận mình đã bị phát hiện, rằng Phùng Khải muốn mời người đến trục xuất cô ta. Trong cơn hoảng loạn, cô ta run rẩy trốn sau một tấm bia mộ, không dám thở mạnh.
Phùng Khải lo lắng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đại sư, cô ấy còn ở đây không?"
Đại sư lạnh lùng trả lời:
"Còn."
"Vậy có thể thi pháp không?"
"Có thể."
Sau đó, nữ quỷ bị vị đại sư đưa về nhà của Phùng Khải. Ông ta dùng pháp thuật nhét linh hồn cô ta vào thân thể của Trịnh Huệ. Cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu – không còn sự nhẹ nhàng tự tại như khi còn là quỷ – nhưng khoảnh khắc mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Phùng Khải, cô ta bỗng không còn để tâm đến bất cứ điều gì khác.
Cô ta bắt đầu học theo giọng nói và cử chỉ của Chu Thiến. Biết Chu Thiến từng sảy thai, cô ta bịa ra một câu chuyện nhớ thương đứa con đã mất để làm dấy lên sự đồng cảm của Phùng Khải, xóa đi nghi ngờ trong lòng anh.
Dù sao thì việc một linh hồn mới chiếm giữ thân xác người khác cũng cần thời gian thích nghi, nên dù có những biểu hiện hơi lạ lùng, Phùng Khải cũng không nghi ngờ quá mức.
Cô ta sẽ không bao giờ để anh biết được một sự thật – rằng vị đại sư kia thực chất đã lừa anh.
Nhưng rồi, giấc mơ đẹp ấy sụp đổ.
Khi thấy vẻ mặt đầy kinh tởm và đau khổ của Phùng Khải, cô ta không nhịn được mà bật cười – một tràng cười the thé, chua chát, mang theo cả oán hận và cay nghiệt.
Thích Tuyền không nói gì, chỉ phẩy tay một cái, lập tức hút linh hồn nữ quỷ vào tấm mộc bài gỗ đào.
Giờ đây, bên trong tấm mộc bài đã giam giữ bốn con quỷ: Tần Nhược, đạo sĩ râu dài, Vệ Hạo, và nữ quỷ vừa bị thu vào. Cảnh tượng không khác gì một nhà tù nhỏ.
"Sao chật chội thế này!" – Tần Nhược gào lên – "Kẻ mới đến, cút sang một bên!"
Nữ quỷ im lặng, chỉ dám rụt người nép vào một góc, không dám đối đầu với “đầu gấu” trong tù.
Bỗng dưng, tiếng gõ cửa vang lên:
"Cốc, cốc, cốc."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa:
"Xin chào, cảnh sát đây, có ai ở nhà không?"
Thích Tuyền lập tức giải trừ thuật cấm ngôn cho Phùng Khải.
Đôi mắt Phùng Khải sáng lên. Anh lập tức lao ra mở cửa. Vừa thấy hai viên cảnh sát, anh nghẹn ngào nói:
"Đồng chí cảnh sát, là tôi báo án! Mấy người này đã hại vợ tôi, bây giờ cô ấy đang hôn mê bất tỉnh!"