Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 228



Thích Tuyền mở mắt, thản nhiên hỏi: "Để làm gì?"

"Hả?" Trần Phi Lộc hơi bối rối: "Ngài là tổng cố vấn, lại đích thân xử lý vụ án này, họ gửi cho ngài chẳng phải đúng quy trình sao?"

"Ồ." Thích Tuyền chỉ ừ một tiếng.

Trần Phi Lộc thoáng nghĩ: Đại sư này hình như không thích mấy chuyện giấy tờ hành chính thế tục.

Cậu móc điện thoại ra: "Vừa rồi Cục trưởng Lữ có gửi cho tôi một đoạn video, liên quan đến mẹ của Vệ Hạo. Ông ấy nói Vệ Hạo là ác quỷ cấp cao, bên Cục Long Đàm không tiếp nhận được, mời đại sư tự mình xử lý."

Cái mộc bài gỗ đào giờ đã quá chật, đúng lúc cần dọn dẹp bớt.

Thích Tuyền gật đầu, liền thả Vệ Hạo ra.

Để tránh chiếm chỗ trong xe, cô dùng pháp thuật thu nhỏ Vệ Hạo lại chỉ còn bằng ngón tay. Vệ Hạo ủ rũ, lơ lửng giữa không trung.

Thích Tuyền ra lệnh: "Mở video cho anh ta xem."

Trừ khử một ác quỷ cấp cao cần tiêu tốn rất nhiều linh lực. Nếu có thể khiến hắn tự nguyện tiêu tan thì là lựa chọn tốt nhất.

Dù Vệ Hạo lúc sống rất đáng thương, nhưng sau khi c.h.ế.t đã g.i.ế.c hại không ít người, số mệnh đã định là không thể đầu thai.

Trần Phi Lộc giơ điện thoại lên, mở video.

Đó là đoạn quay do chính Cục trưởng Lữ Thắng Dương thực hiện. Trong video, một cụ bà tóc bạc, gầy yếu, đứng trước một túp lều cũ kỹ, vừa cúi gập lưng vừa chắp tay cảm tạ cảnh sát.

"Xin cảm ơn các anh, cảm ơn vì đã trả lại sự trong sạch cho con trai tôi. Kiếp sau tôi có làm trâu làm ngựa cũng không quên ơn các anh..."

Vừa nhìn thấy, Vệ Hạo đã bật khóc nức nở.

Trần Phi Lộc nghèn nghẹn nói: "Cục trưởng Lữ còn nói, chính phủ sẽ sắp xếp cho cụ bà vào viện dưỡng lão trong huyện, nơi có người chăm sóc. Bà ấy không cần phải nhặt rác mưu sinh nữa, đến khi tuổi già sức yếu, cũng sẽ có người lo hậu sự."

Trong vụ án này, người vô tội và đáng thương nhất chính là bà cụ Tào.

Video vừa kết thúc, Vệ Hạo vẫn khóc không ngừng.

"Tôi có lỗi với bà ấy..." Anh ta vừa khóc vừa đ.ấ.m vào người mình: "Tôi đã g.i.ế.c người... tôi đã phản bội lòng tin và sự nuôi dưỡng của bà..."

Thích Tuyền nói bình thản: "Được làm con trai của bà ấy là phúc phận của anh."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Đúng... là phúc phận của tôi." Vệ Hạo cười đau khổ, nước mắt giàn giụa: "Giúp tôi cảm ơn Cục trưởng Lữ, cảm ơn tất cả mọi người đã trả lại công bằng cho tôi, đã giúp đỡ mẹ tôi. Tôi... nên đi rồi."

Anh ta rất lưu luyến thế giới này, nhưng đã làm sai thì phải trả giá.

Thân thể anh ta dần dần tan rã, hóa thành từng đốm sáng màu xám rồi biến mất hoàn toàn, không để lại dấu vết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tại bệnh viện số 1 thành phố Long Giang.

Tống phu nhân đã thức trắng cả đêm bên giường bệnh của con trai. Đến rạng sáng, tai nạn vẫn không buông tha.

Bóng đèn ngay phía trên giường bệnh đột ngột phát nổ, không có dấu hiệu báo trước.

Tiếng nổ chát chúa khiến bà hoảng hốt đến mức tim muốn ngừng đập.

Các mảnh kính vỡ từ bóng đèn rơi thẳng xuống người Tống Lâm. May mà mặt anh ta vẫn còn quấn băng gạc, nếu không đã có thể bị thương nghiêm trọng, thậm chí là hủy dung.

Tống phu nhân sợ hãi đến run rẩy.

Những tai nạn liên tiếp như một căn bệnh đeo bám không buông, không biết lúc nào sẽ xảy ra tiếp, cũng không biết tai họa tiếp theo sẽ là Tống Lâm, là bà, hay cả nhà họ Tống.

Chủ tịch Tống thì đang nằm liệt giường, còn bà – một người phụ nữ lớn tuổi – liệu có tránh được số mệnh? Nếu bà ngã xuống, nhà họ Tống rồi sẽ ra sao?

Y tá nhanh chóng vào phòng, dọn dẹp đống kính vỡ, thay ga giường mới.

Tống phu nhân ngồi cạnh, nước mắt không ngừng tuôn.

"Mẹ…"

Tống Lâm cố mở mắt, giọng nói yếu ớt.

Tống phu nhân lập tức lau nước mắt, lo lắng hỏi: "A Lâm, con thấy không khỏe ở đâu sao? Mẹ đi gọi bác sĩ ngay!"

"Không… mẹ… hãy mời Thích Tuyền… mời cô ấy cứu con…" – Tống Lâm cố nói, hơi thở đứt quãng.

Tình hình đã nghiêm trọng đến mức khiến anh ta không thể không tin. Dù ban đầu cho rằng chỉ là mê tín, nhưng sau từng tai nạn dồn dập, anh không dám nghi ngờ nữa.

Lúc giường bệnh bất ngờ sụp đổ, anh ta đã mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen mờ nhạt – ánh mắt lạnh như băng, sâu hun hút như vực thẳm, tựa như đang kéo anh từng bước rơi vào địa ngục.

Tống Lâm không thể đánh cược nữa.

"Nhưng mà, nhưng mà…"

Tống phu nhân nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của con, cổ họng nghẹn lại.

Nếu con trai c.h.ế.t rồi, thì có tiền cũng vô ích.

Bà gật đầu thật mạnh: "Mẹ sẽ đi tìm cô ấy."

Rời khỏi phòng bệnh, bà đi đến phòng bệnh của chồng.

Ông Tống đã tỉnh lại, thấy vợ bước vào liền hỏi: "Con trai thế nào rồi?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com