Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 230



Thích Tuyền đáp tỉnh bơ:

[Bên ngoài cơ thể tôi có một lớp linh lực hộ thể. Cổ trùng không phá nổi phòng ngự, nên chẳng thể chui vào người tôi được.]

Đời trước cô từng trải qua đủ loại mưu mô thủ đoạn trong huyền môn, nên hiện tại, khi biết có kẻ địch nhắm vào mình, cô càng không thể lơi là cảnh giác.

Trên đời này, e là không mấy ai đủ khả năng phá vỡ được lớp linh lực hộ thể của cô.

Tô Dung tò mò hỏi:

"U Linh cổ gây hại thế nào?"

Thích Tuyền đáp:

"Nó khiến đan điền và linh đài của người trúng cổ bị tổn thương, tu vi suy giảm nghiêm trọng, thậm chí có thể biến họ thành người thường."

Dứt lời, cô thi triển linh hỏa, ngọn lửa lam bùng lên, t.h.i t.h.ể cổ trùng nhanh chóng bị thiêu rụi, chỉ còn lại một đám tro tàn.

Tiết Hồng lạnh lùng nói:

"Kẻ địch đã ra tay rồi, vậy chúng ta phản công cũng không quá đáng chứ?"

"Không cần lo, đã phản công rồi."

Thích Tuyền ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lộc:

"Thông báo cho Cục Điều tra, bắt giữ Nghiêm Ngọ."

Ánh mắt Trần Phi Lộc sáng bừng, giọng rắn rỏi:

"Vâng!"

Cùng lúc đó, ở một căn phòng bí mật trong thành phố Long Giang.

Nghiêm Ngọ bất ngờ phun ra một ngụm m.á.u tươi, sắc mặt trắng bệch. Ông ta trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh hoàng, không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.

"Sao có thể... sao có thể như vậy được..."

U Linh cổ là tâm huyết của ông ta, dùng chính tinh huyết nuôi dưỡng suốt tám năm mới thành công. Tuy chỉ mới đạt cấp 6, nhưng loại cổ trùng này có thể phá vỡ phòng ngự của một Thiên sư cao hơn nó hai cấp chỉ trong nháy mắt!

Với tu vi dưới cấp 8, căn bản không thể đỡ được nó.

Nhưng Thích Tuyền thì lại chẳng hề hấn gì.

Do cổ trùng và tinh huyết của ông ta đã hòa làm một, gần như là phân thân, nên khi cổ trùng chết, ông ta lập tức bị phản phệ, nội tạng tổn thương nặng nề.

Ông ta đã đánh giá quá thấp đối thủ.

Tu vi của Thích Tuyền... sâu không lường được!

"Không ổn, phải trốn ngay!"

Không kịp suy nghĩ thêm, Nghiêm Ngọ vội dán Bùa Tốc Hành lên người, định lao qua cửa sổ bỏ trốn khỏi Long Giang.

Nhưng đúng lúc ấy, một tấm lưới lớn đột ngột giáng từ trên không xuống, bao phủ lấy toàn thân ông ta.

Vừa bị phản phệ, linh lực không điều khiển được, ông ta chẳng thể làm gì ngoài việc bị tóm gọn trong lưới.

Một giọng nói vang lên từ bên ngoài:

"Đem về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thì ra, họ đã theo dõi ông ta từ lâu. Nhận được lệnh bắt giữ, họ liền ra tay ngay lập tức.

Chính phủ không phải là không có cách.

Nghiêm Ngọ cố nhìn ra ngoài tấm lưới nhưng không thấy gì, chỉ còn nghe được tiếng động mơ hồ...

Đem về? Nhưng là đưa đi đâu?

Chẳng lẽ Thích Tuyền phái người tới bắt ông ta về biệt thự Lâm Hồ?

Mang theo đầy bụng nghi vấn, Nghiêm Ngọ bị đưa đến một căn phòng thẩm vấn trong một tòa nhà trông có vẻ là cơ quan công quyền.

“Đây là đâu?” ông ta cất tiếng hỏi.

Nhìn qua giống như cục cảnh sát, nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra điều bất thường — linh lực của mình bị phong tỏa hoàn toàn. Nếu là đồn cảnh sát bình thường thì đâu thể làm được điều này?

Chẳng lẽ đây là cơ quan chấp pháp của Hội Thiên sư? Nhưng nếu vậy thì tại sao người của Hội lại bắt ông ta?

“Cho hỏi họ tên?”

“Nghiêm Ngọ.”

“Giới tính?”

“…Nam.”

“Tuổi?”

“74.”

“Tu vi cấp mấy?”

“Cấp 6.”

Nghe đến đây, ánh mắt Nghiêm Ngọ chợt lóe sáng, như thể hiểu ra điều gì đó.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Ông ta từng nghe phong thanh về một tin tức — chính phủ sẽ bắt đầu chấn chỉnh giới huyền môn, thành lập một hệ thống Cục Điều tra trải khắp cả nước để chuyên xử lý các vụ án liên quan đến tu sĩ huyền môn vi phạm pháp luật.

Lúc đó, ông ta chỉ cười khẩy.

Chấn chỉnh huyền môn sao? Giới huyền môn căn cơ vững chắc, thế lực dày đặc, các đại môn phái và gia tộc lớn đâu dễ gì động vào? Có bao nhiêu Thiên sư cấp cao đang ẩn thân khắp nơi? Làm sao chính phủ có thể kiểm soát được?

Hơn nữa, chỉ nói về nhân lực thôi đã là một khoảng cách quá xa. Chưa nói đến việc ai sẽ là người dám đụng vào những kẻ có pháp lực cao cường, quyền lực to lớn như vậy?

Thế nên trong mắt đa số tu sĩ huyền môn, chính phủ chẳng đáng để sợ.

Nhưng giờ thì sao?

Ông ta bị bắt, linh lực bị phong tỏa, rõ ràng là chuyện đã vượt khỏi dự tính.

Chẳng lẽ… Thích Tuyền chính là “át chủ bài” do chính phủ bí mật bồi dưỡng?

Trong lòng Nghiêm Ngọ tràn đầy nghi hoặc, nhưng chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm thì giọng của thẩm vấn viên lại vang lên.

“Biết vì sao mình lại ngồi đây không?”

Nghiêm Ngọ im lặng.

“Mười năm trước, ông từng tổ chức một đường dây âm hôn quy mô lớn tại thành phố Long Giang. Hậu quả khiến ít nhất 500 cô gái vô tội thiệt mạng. Có đúng không?”

Nghiêm Ngọ không trả lời.

“Sáu năm trước, ở Long Kinh, ông đã bao che cho một kẻ g.i.ế.c người. Không chỉ giúp hắn tiêu diệt linh hồn người bị hại khi họ đến báo thù, ông còn cấp thẻ đệ tử cho hắn, giúp hắn trốn tránh trừng phạt pháp luật. Chuyện đó có đúng không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com