Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 247



Nữ quỷ hơi sững lại, rồi cúi đầu nhìn Ngụy Khiêm. Cô ta nheo mắt, quan sát kỹ khuôn mặt cậu, một lúc sau mới ngập ngừng nói: "Tôi chỉ nghe người ta gọi cậu ta là 'Vệ thiếu'."

Trương Thành Ngôn nghe xong suýt nữa bật cười: "Thằng bé họ Ngụy mà, chắc là người ta gọi đùa là 'Ngụy thiếu' thôi. Cô không thể dựa vào cách xưng hô như vậy để kết luận nó là hung thủ được."

Nữ quỷ khẽ lắc đầu, giọng khàn đi: "Không chỉ vậy... Cậu ta còn nói một câu."

Trương Thành Ngôn căng thẳng: "Câu gì?"

"'Nơi này thật sự rất yên tĩnh, là một nơi tốt.'"

Trương Thành Ngôn ôm đầu, muốn khóc không ra nước mắt. Anh dám chắc, nếu em họ anh có nói câu đó, thì chắc chắn chỉ là cảm thán vu vơ, không thể nào có hàm ý sát khí như tên hung thủ kia.

Chờ đã…

"Ngay cả người g.i.ế.c cô, cô cũng không nhận ra sao?" Anh hỏi lại.

Nữ quỷ khựng người, rồi lúng túng trả lời: "Tôi… tôi có một chút chứng quên mặt."

“…”

“Chỉ một chút thôi.”

Chắc chắn là quên sạch chứ gì.

"Nhưng mà, tôi nhớ được giọng nói." Cô ta kéo Ngụy Khiêm lại gần hơn, giọng đầy u oán: "Giọng cậu ta giống hệt tên đã g.i.ế.c tôi năm xưa. Cũng được gọi là 'Vệ thiếu', cũng nói câu y hệt."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Chính vì sự trùng hợp đến rợn người ấy mà cô không thể kiềm chế, đã câu hồn cậu ta lại.

Cô ta đã đợi cơ hội này quá lâu rồi.

Trương Thành Ngôn chỉ thấy trong đầu mình ong ong. Anh cố giữ bình tĩnh, nói: "Nhưng em họ tôi mới mười tám tuổi. Chẳng lẽ lúc mười tuổi nó đã g.i.ế.c người rồi à? Người giống người là chuyện bình thường, giọng nói giống nhau cũng không có gì lạ. Còn nữa, cái tên ‘Vệ thiếu’ kia, cô có biết viết thế nào không?"

Nữ quỷ lắc đầu: "Tôi không biết. Tôi chưa từng quen biết cậu ta."

Trương Thành Ngôn thở dài một hơi, giọng anh mang đầy sự thương cảm: "Cũng thật là thảm."

Anh nhìn nữ quỷ, nhẹ giọng nói: "Cô gái này, cô thật sự đã câu hồn nhầm người rồi, cô cũng đã nói là không muốn hại người đúng không? Hay là cô thả em họ tôi ra trước đi, đợi cảnh sát đến và bọn họ sẽ giúp cô đòi lại công bằng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nữ quỷ im lặng, ánh mắt tối tăm, không nói một lời.

Cùng lúc đó, bên ngoài sân vận động vang lên một tiếng hô kinh ngạc: "Cảnh sát đến rồi!"

Sự xuất hiện đột ngột của cảnh sát khiến đám đông xung quanh lập tức xôn xao, và không ít người, kể cả lãnh đạo nhà trường, vội vã chạy đến.

Sân vận động vốn đã chật kín, giờ lại càng thêm đông, khiến cho cảnh sát phải mất một lúc lâu mới có thể giải tán đám đông hỗn loạn.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự bước vào, dẫn theo vài cảnh sát viên.

"Ai là người báo án?" Đội trưởng hỏi, giọng điềm đạm.

Trương Thành Ngôn giơ tay lên: "Là tôi."

Đúng lúc này, Thẩm Huy bước ra, trong tay cầm giấy tờ, nói lễ phép: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi là người của Cục Điều Tra, đến để xử lý một vụ án, cần hợp tác với các anh."

Cục Điều Tra không còn là một cái tên xa lạ với lực lượng cảnh sát nữa. Mọi người đều biết, sự tôn nghiêm của Cục đã được khẳng định.

Đội trưởng gật đầu, vẻ nghiêm túc: "Tôi hiểu rồi."

Cả nhóm đi vào phòng dụng cụ thể thao, đóng cửa lại để ngăn cách với tầm mắt của đám đông bên ngoài.

Mặc dù tất cả đều đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy nữ quỷ với hình dạng méo mó, dị dạng, các cảnh sát không khỏi cảm thấy sốc.

Đội trưởng vẫn cố giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi: "Đồng chí Thẩm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Huy nhìn nữ quỷ, nhẹ nhàng nói: "Cảnh sát đã đến rồi, cô có thể kể rõ ràng mọi chuyện rồi đấy."

Nữ quỷ nhìn đội trưởng, ánh mắt u ám như từ cõi sâu thẳm phát ra, nói: "Tám năm trước, tôi đã từng báo án rồi, nếu các anh kiểm tra lại hồ sơ, chắc chắn sẽ tìm được."

Cô ta bắt đầu kể lại câu chuyện oan ức của mình.

Hệ thống thầm hỏi: [Đại lão, sao lần này cô không để cảnh sát điều tra, mà lại để nữ quỷ tự kể ra sự việc?]

Thích Tuyền suy tư một chút rồi trả lời: [Cô ta đã báo án, nhưng không đòi lại được công bằng, chứng tỏ cảnh sát không có đủ bằng chứng. Không chỉ vậy, mục đích của nữ quỷ cũng không giống Tiết Hồng. Nếu nữ quỷ không đòi được công bằng, cô ta sẽ không tha cho Ngụy Khiêm. Còn Tiết Hồng thì chỉ muốn đốc thúc Tiền Côn học tập, ban đầu đã định thả Tiền Côn rồi.]

Nữ quỷ tiếp tục kể: "Bọn chúng đã cưỡng h.i.ế.p tôi ngay tại đây, tôi chỉ nghe thấy một người gọi là 'Vệ thiếu', không biết sao bọn chúng lại có thông tin tôi bị mù mặt, vừa làm nhục tôi vừa cười nhạo, hỏi tôi có nhớ mặt chúng không... Sau đó, tôi đi báo án, nhưng vì không nhớ mặt bọn chúng, mà trên người tôi cũng đã bị lau sạch sẽ, cảnh sát chỉ có thể điều tra những người đã đến phòng dụng cụ trong khoảng thời gian đó. Nhưng đáng tiếc là sân vận động không có camera giám sát, nên không thể điều tra được."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com