Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 257



Cục Điều tra thành phố Long Kinh.

Trong văn phòng, một thanh niên với mái tóc húi cua đặt điện thoại xuống bàn, khoé miệng cong lên, ngân nga khe khẽ một giai điệu khó đoán.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Một nhân viên vội vã bước vào:

“Đội trưởng, phát hiện Hồng quỷ cấp 4 tại khu ký túc xá Đại học Long Kinh.”

Người thanh niên đứng bật dậy. Ngón trỏ anh ta xoay vòng chiếc búa gỗ đào nhỏ treo trên sợi dây đỏ mảnh. Lưỡi búa lóe sáng trong ánh đèn.

“Gọi thêm một người. Lên đường.”

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Ký túc xá nữ – Đại học Long Kinh.

Tô Noãn Noãn trốn trong góc phòng, hai tay run rẩy ôm lấy mặt dây chuyền hồ lô đang treo trước ngực.

Mấy người bạn cùng phòng của cô đã hôn mê bất tỉnh.

Từ trường xung quanh trở nên méo mó kỳ lạ, sóng điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu. Trên mặt dây chuyền xuất hiện những vết rạn nhỏ, ánh sáng từ nó đang yếu dần.

Cô biết—nó sắp không trụ nổi nữa.

Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ dựng đứng, ẩn ẩn sáng lên giữa tầng âm khí đặc quánh, như một loài thú hoang bị giam cầm quá lâu. Con quỷ đang rình rập, gầm gừ khe khẽ từng tiếng, nhưng vẫn chưa dám lao tới vì e ngại ánh sáng nhàn nhạt từ mặt dây chuyền.

Tuy nhiên, lớp ánh sáng mỏng manh đó sẽ tắt bất cứ lúc nào.

Ở bên ngoài ký túc xá, Ninh Chí và Trần Phi Lộc cảm nhận được luồng âm khí đang bành trướng, lập tức lao đến.

Buổi sáng, hai người từng đến gặp Tô Noãn Noãn. Khi đó cô vẫn bình thường, các bạn cùng phòng chỉ bị thương nhẹ, không có dấu hiệu của tà vật.

Họ không ngờ con quỷ lại chờ đến tối mới xuất hiện.

“Hồng quỷ cấp 4.” Ninh Chí nắm chặt chuôi kiếm gỗ đào, linh lực cuộn trào quanh người.

“Vút!”

Bóng người anh ta vút lên như gió, lướt thẳng lên tầng ba.

....

Dưới màn đêm đen đặc, khi cả ký túc xá nữ đã chìm trong im lặng, bóng đèn mờ leo lét cuối cùng cũng vụt tắt. Một mảng hắc khí quỷ dị như màn sương đặc sệt phủ kín không gian. Không ai nghe thấy gì. Mọi âm thanh đều bị chặn đứng, như thể cả thế giới bị tước mất âm thanh.

Chỉ có Tô Noãn Noãn, đứng run rẩy trong căn phòng lạnh toát. Trên trần, con quái vật có đôi mắt đỏ như m.á.u đang bò xuống, miệng phát ra tiếng gầm gừ điên cuồng. Nó không hẳn lao tới, mà như đang thưởng thức nỗi sợ của cô, từng chút một.

Ngay lúc ấy—

Một tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên từ ban công.

Giữa hắc khí dày đặc, giọng nói trầm ổn vang lên, phá vỡ tĩnh lặng c.h.ế.t chóc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tô Noãn Noãn, là tôi đây."

Cô sững người. Như một đứa trẻ tuyệt vọng giữa bóng tối bỗng bắt được sợi dây cứu mạng, Tô Noãn Noãn lập tức quay đầu. Qua lớp kính, cô nhìn thấy một bóng người lơ lửng giữa không trung, được linh lực bao phủ, tỏa ánh sáng nhàn nhạt khiến người ta không dám tin là thật.

Ninh Chí.

Không màng đến nguy hiểm, cô nắm chặt mặt dây chuyền trước ngực, mở tung cửa ban công, ánh sáng linh lực lập tức tràn vào phòng như xé rách bầu không khí c.h.ế.t chóc.

Ninh Chí không vào phòng. Cậu chỉ đứng ngoài, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào góc tối nơi Hồng quỷ đang ẩn nấp. Thanh kiếm gỗ đào lóe lên như tia chớp, đ.â.m thẳng về phía nó.

Tiếng rít gào thảm thiết vang lên, Hồng quỷ bị ép lộ diện, hai con mắt đỏ rực thoáng chốc mất đi vài phần hung tợn, không ngờ lại lộ ra… vẻ cầu xin.

Ninh Chí hơi khựng lại.

Sắc mặt cậu nghiêm túc, không chần chừ nữa:

"Bùa Khốn Linh, đi!"

Một lá bùa mang theo linh lực xoáy thẳng vào cơ thể quỷ. Hồng quỷ gào lên, rồi bị hút vào bên trong bùa. Trong nháy mắt, hắc khí tán loạn, căn phòng như vừa được trả lại sự sống.

Tô Noãn Noãn đứng đó, chưa hoàn hồn. Ninh Chí đã quay người, giọng nói nhàn nhạt:

"Đã không sao rồi, cô về nghỉ ngơi đi."

Chính lúc này, cô mới nhận ra mình vẫn đang mặc đồ ngủ, liền đỏ bừng mặt, hai tay vội khoanh trước ngực:

"Cảm ơn cậu…"

Ninh Chí lạnh nhạt liếc nhìn:

"Mặt dây chuyền của cô sắp mất tác dụng rồi, tốt nhất nên đổi cái mới."

"Không được! Đây là chị Tuyền tặng cho tôi mà!" Tô Noãn Noãn đau lòng ôm lấy nó: "Nó lợi hại lắm!"

Cô biết chứ, nó đã yếu đi rồi. Nhưng là đồ chị Tuyền tặng, sao cô nỡ vứt? Lại càng không thể mặt dày đi xin thêm.

Ninh Chí không nói nữa, chỉ yên lặng nhảy khỏi ban công.

Chưa kịp đứng vững, Trần Phi Lộc đã bước tới, định hỏi chuyện thì từ phía xa, ba người khác cũng nhanh chóng tiến lại gần.

"Đội trưởng, Hồng quỷ biến mất rồi." Một người trong số họ lên tiếng, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Ninh Chí.

Người dẫn đầu là một thanh niên có mái tóc húi cua, tay xoay nhẹ cây búa gỗ đào, khoé miệng nhếch lên đầy khiêu khích. Ninh Chí ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hơi kinh ngạc:

"Sao anh lại ở đây?"

"Cậu ở đây được, tại sao tôi lại không?" Người kia cười khẩy.

Ninh Chí bình thản trả lời:

"Tôi học ở đây."

Người tóc húi cua: "..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com