Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 259



Vừa về đến nhà, cô đã nhận được cuộc gọi từ Lý Quốc Diên.

"Cảm ơn Thích tống cố vấn đã giúp đỡ thành phố Long Lâm. Phần tiền thưởng sẽ được chuyển khoản sau, phiền cô để ý kiểm tra nhé." Giọng nói bên kia điện thoại khách sáo đến mức không thể chê vào đâu được.

"Hợp tác vui vẻ." Giọng Thích Tuyền nhàn nhạt, không nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng.

"Đại sư là người thẳng tính, vậy tôi cũng không vòng vo nữa." Lý Quốc Diên cười, rồi hỏi thẳng: "Không biết cô định xử lý con quỷ kia thế nào sau khi đã thu phục?"

"Cậu muốn tôi dùng nó để huấn luyện người của Cục Điều tra?" Thích Tuyền hỏi lại không chút vòng vo.

"Đúng vậy." Giọng anh ta thành thật.

"Anh có thể khống chế được nó không?" Câu hỏi của cô mang chút trào phúng.

"Cho nên mới phải nhờ đại sư bớt chút thời gian, giúp đám mầm non của chúng tôi tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến."

"Thời gian của tôi rất quý. Không đủ để lãng phí vào việc dạy kèm."

Tuổi thọ hiện tại của cô đã bị giới hạn, từng giờ từng phút đều đáng giá.

Lý Quốc Diên không hề do dự: "Chúng tôi sẽ trả thù lao theo kết quả huấn luyện, đảm bảo xứng đáng với thời gian của cô. Mỗi tuần một lần, địa điểm ở thành phố Long Giang, cô thấy sao?"

Hệ thống xen vào ngay lúc ấy:

[Hô hô, đây là muốn đám mầm non kia tranh nhau để được ngược đãi à?]

Thích Tuyền khẽ cười, trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Được."

Lý Quốc Diên lại nhắc thêm: "Nghe nói đại sư còn giữ hai hồn thể Thiên sư?"

"Sao vậy?"

"Nghiêm Ngọ đã chết. Hiện giờ manh mối liên quan đến tổ chức tà tu đứng sau vụ án Âm Hôn chỉ còn lại hai người kia."

"Chết rồi?" Giọng cô hơi khựng lại, có vẻ ngạc nhiên thật sự.

"Ừ. Trong lúc thẩm vấn, ông ta đột nhiên nổ tung xác mà chết." Lý Quốc Diên thở dài: "Ông ta là Thiên sư có giá trị khai thác nhất mà chúng tôi từng bắt được. Thật đáng tiếc."

"Không có ông ta, thì sẽ có người khác." Câu trả lời của Thích Tuyền bình tĩnh đến đáng sợ.

Lý Quốc Diên bật cười: "Đại sư thật phóng khoáng."

Cuộc trò chuyện kết thúc. Thích Tuyền ngồi xuống giường, bắt đầu tu luyện.

Hệ thống vui vẻ thông báo:

[Đại lão, “Quốc Vận Miên Diên” đã ném một nghìn quả địa lôi cho « Nhật Ký Hào Môn »!]

Khóe môi Thích Tuyền khẽ cong. Thêm vài nhiệm vụ nữa, trường sinh bất lão sẽ không còn là giấc mộng xa vời.

Sáng hôm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trương Thành Ngôn đến rất sớm, trên tay còn mang theo bữa sáng phong phú.

"Đại sư, hôm nay cô quay về Long Giang à?"

"Ừm."

"Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé!" Anh ta hớn hở đề nghị: "Hay là cô đi xe tôi đi? Tôi lái rất vững, thật đấy!"

Thẩm Huy lạnh mặt: "...Anh đừng giành cơm của tôi nữa."

"Không cần đâu." Thích Tuyền từ chối dứt khoát.

Trương Thành Ngôn thở dài: "Cảm thấy bản thân vô dụng quá, chẳng làm được gì cho đại sư cả."

Đường Miên rùng mình: "Giọng điệu bạch liên hoa này thật khiến người ta nổi da gà."

Hệ thống nhanh chóng góp ý:

[Đại lão, hay là cô mua chút đặc sản thành phố Long Lâm về tặng mấy người quản gia Tô đi? Suốt ngày họ ru rú trong nhà, tội lắm.]

Ý kiến không tệ. Thích Tuyền nghĩ vậy, rồi quay sang hỏi: "Thành phố Long Lâm có đặc sản gì?"

Mắt Trương Thành Ngôn sáng rỡ: "Để tôi gọi điện hỏi cậu tôi nhé!"

Anh ta vội vã chạy ra ngoài.

Thật ra hỏi trực tiếp anh ta cũng được mà.

Lúc này, một điều tra viên bước vào, cung kính báo cáo: "Đại sư, bên phía cục cảnh sát vừa truyền tin. Đã tìm ra hung thủ g.i.ế.c nữ quỷ, là người trong gia tộc của Vệ Hoành Uông. Hiện tại đã bị bắt giữ."

Thích Tuyền gật đầu.

Hệ thống: [Cô gái kia thật sự quá đáng thương, c.h.ế.t rồi còn bị người ta bôi nhọ danh dự, tên tội phạm g.i.ế.c người nhà họ Vệ ỷ vào việc có Thiên sư chống lưng, đúng là coi trời bằng vung!]

Thích Tuyền thản nhiên đáp lại: [Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.]

Có những chuyện, chỉ là chưa đến lúc thôi.

Không lâu sau, Ngụy Kỳ lái xe đến, chở theo cả một xe đầy đặc sản địa phương.

Thích Tuyền lấy điện thoại ra, thản nhiên nói: "Quét mã thanh toán đi."

"Không không không! Không cần đâu đại sư!" Ngụy Kỳ hoảng hốt xua tay, từ chối tới tấp. "Ngài đã cứu mạng Tiểu Khiêm, tôi có mang cả một xe đặc sản tới cũng không đủ đền đáp! Ngài mà đưa tiền cho tôi nữa thì tôi hổ thẹn c.h.ế.t mất!"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Thích Tuyền gật đầu, không ép nữa, cất điện thoại vào túi.

Ngụy Kỳ lập tức thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười vui vẻ. Ông ta tự mình khuân đồ lên xe Thích Tuyền, còn tiện tay nhét thêm vào xe của Trương Thành Ngôn, dặn đi dặn lại như thể sợ cháu mình làm không tốt:

"Cháu nhất định phải mang hết số đồ này đến tận nhà cho đại sư, nghe chưa? Một món cũng không được để sót!"

Trương Thành Ngôn nhướng mày: "Cậu không yên tâm về cháu à? Cho dù cháu có lạc đường thì cũng không để thất lạc đặc sản của đại sư đâu."

Sau khi chất đồ xong, Thích Tuyền lên xe, trực tiếp quay về biệt thự Lâm Hồ. Đặc sản còn chưa kịp dỡ xuống thì Mạnh Vân Tranh đã đến gõ cửa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com