Đồng Duyên dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trước ngực: “Chỗ này sao lại có hình giọt nước? Nhìn thấy cả… rồi.”
Quả thật lộ một chút khe ngực, nhưng cũng không đến mức quá lố.
Doãn Họa chống cằm nhìn kỹ, rồi hỏi: “Mặc cái này đi thi có vẻ không trang nghiêm lắm nhỉ?”
Đồng Duyên lập tức phụ họa: “Chính là không trang nghiêm.”
Nói xong cậu đảo mắt nhìn quanh, chỉ vào một chiếc váy khác: “Chiếc này đi.”
Váy dài, tay dài, là kiểu lễ phục mà Doãn Họa mặc khi đã có tuổi, không thể khoe vai khoe chân nữa.
Doãn Họa liếc trắng mắt nhìn Đồng Duyên một cái, rồi chỉ vào một chiếc khác: “Chiếc này đi, vừa trang nhã vừa đứng đắn.”
Hứa Hân Đóa cầm váy đi thay, trước khi đi còn trừng mắt liếc Đồng Duyên một cái.
Đồng Duyên thấy thế vô cùng khó hiểu, hỏi Doãn Họa: “Cô ấy trừng mắt với con làm gì?”
Doãn Họa thở dài: “Con gái thay đồ ra, con phải khen đẹp.”
Đồng Duyên: “…”
Một lúc sau, cậu mới hiểu ra, gật đầu.
Lúc này Hứa Hân Đóa từ phòng thay đồ bước ra, đi tìm Doãn Họa nói: “Bác ơi, khóa kéo kéo không lên.”
Đúng lúc đó, Đồng Duyên lên tiếng: “Đẹp lắm.”
Hứa Hân đóa nhìn chằm chằm vào Đồng Duyên một lúc lâu, rồi bỗng nhiên phản bác: “Tôi không có mập đâu!”
Đồng Duyên “???” Lại làm sao nữa?
Bộ lễ phục này thực ra rất hợp với dáng người của Hứa Hân Đóa, mặc lên trông rất vừa vặn và phù hợp để đi thi.
Doãn Họa đứng bên cạnh cô, nói: “Thân hình của hai chúng ta đúng là khá giống nhau, số đo ba vòng cơ bản tương đồng, chỉ là mấy năm nay bác có hơi phát tướng một chút.”
Hứa Hân Đóa lập tức phủ nhận: “Không có đâu, bác vẫn rất xinh đẹp.”
Doãn Họa nghe vậy thì cười tít mắt một lúc lâu, rồi nghĩ ngợi một chút, nói: “Để bác đi tìm cho con một bộ trang sức phù hợp, con vào thay đồ trước đi.”
Nói xong Doãn Họa liền rời khỏi phòng, Hứa Hân Đóa cũng bước vào sau tấm rèm để thay đồ. Lúc này, Đồng Duyên đứng ở ngoài chờ, chẳng bao lâu thì nghe thấy Hứa Hân Đóa nhỏ giọng gọi cậu.
Đồng Duyên đi tới, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Dây kéo kéo không xuống được…”
Đồng Duyên liền đưa tay giúp cô kéo khóa xuống, nhưng quả thật hơi kẹt, liền nói: “Chắc do lâu rồi không mặc, dây kéo bị kẹt rồi. Sau này bảo người sửa lại. Cậu vén tóc lên đi, đừng để kẹp vào tóc.”
Đồng Duyên cúi người nhìn kỹ gáy của cô, chiếc cổ thon dài không hề có cơ bắp dư thừa, bờ vai vuông tựa như thiên nga hiện rõ trước mắt.
Cậu vội vàng dời mắt đi, nghiêm túc kéo dây kéo xuống. Quả nhiên chỉ cần vượt qua đoạn bị kẹt, dây kéo lập tức tuột hết. Bộ lễ phục là dạng cúp ngực, lại khá nặng, nên khi dây kéo bung ra thì váy lập tức trượt xuống.
Ngay trước mắt Đồng Duyên là tấm lưng trần của Hứa Hân Đóa, váy như sắp rơi hẳn xuống, cậu vội vã đưa tay đỡ lấy, không ngờ lại ôm cả cô vào lòng.
Hứa Hân Đóa hoảng hốt buông tóc ra, trong lúc giữ chặt bộ đồ, cô ngẩng đầu lên và đụng phải lòng của Đồng Duyên, ánh mắt hai người gặp nhau.
Trong mắt Đồng Duyên, khoảnh khắc đó như quay chậm, tóc cô rơi xuống, cùng với vẻ mặt hoảng loạn, lộ ra sự bất lực hiếm thấy của một cô gái nhỏ.
Đồng Duyên nuốt một ngụm nước bọt, trái tim "thình thịch thình thịch" đập loạn xạ, như thể muốn rời khỏi lồ ng ngực, lao về phía Hứa Hân Đóa.
Lúc này, đúng lúc Doãn Họa cầm đồ trang sức bước đến, Đồng Duyên phản xạ tự nhiên là kéo rèm lên, che kín cả hai người.
Khi Doãn Họa đến, vẫn đang nói: "Bác thấy chiếc vòng cổ này là phù hợp nhất, không quá nổi bật…"
Sau khi rèm được kéo lên, Doãn Họa dừng lại một chút, rồi cười nói: "Vậy mẹ xuống dưới lầu chờ ăn cháo do Đoá Đoá làm."
Hứa Hân Đóa muốn giải thích nhưng không biết phải nói gì, khi Doãn Họa rời đi, cô vừa giữ bộ đồ vừa nâng chân đá Đồng Duyên ra ngoài: "Cậu đi ra ngoài, không cần cậu nữa."
"Ồ ồ." Đồng Duyên buông Hứa Hân Đóa ra và lập tức rời khỏi rèm.
Đứng bên ngoài rèm, cậu có thể nghe thấy tiếng Hứa Hân Đóa thay đồ, và cảm giác như máu trong cơ thể cậu đang sôi sục, sắp bùng nổ.
Khi đã xác nhận được tình cảm của mình, những suy nghĩ trong đầu cậu thật sự rất nhiều.
Cậu xoa xoa má nóng bỏng của mình rồi đi xuống lầu, sợ bị phát hiện, còn đặc biệt vào nhà vệ sinh rửa mặt một lần.
Rửa mặt xong, Đồng Duyên nhìn vào gương và phát hiện tai cậu đỏ bừng.
Cậu trước đây sao không nhận ra mình lại... dễ mắc cỡ như vậy, cứ như một đứa trẻ ngượng ngùng.
Cậu phải mất một lúc lâu để bình tĩnh lại rồi mới đi ra ngoài, ngồi vào bàn ăn chờ cháo.
Kết quả là, cậu thấy người hầu đang bày đồ ăn, Hứa Hân Đóa cũng đã thay đồ xong, đi qua và nói: "Cháo phải hầm một lúc, cậu đợi một chút, tôi và bác gái ăn cơm trước."
"Hả?!" Đồng Duyên ngạc nhiên vô cùng.
Kết quả là, hai mẹ con thật sự bắt đầu ăn cơm, cậu chỉ còn biết ngồi nhìn mà chờ cháo.
Chọn lựa của cậu mà, đành phải chịu đói.
Ăn xong, Doãn Họa cầm kịch bản lên lầu: "Bác lên lầu xem kịch bản đây, nhớ mang cho bác một bát cháo khi nó xong."
Hứa Hân Đóa lập tức đáp: "Vâng."
Sau đó, Hứa Hân Đóa ngồi trong phòng ăn làm bài tập, thỉnh thoảng nhìn qua nồi cháo.
Đồng Duyên lấy sách quốc tế ra đọc, hỏi cô: "Cuối cùng cũng chịu làm bài tập rồi à?"
"Ừm, bài tập lớp Hỏa Tiễn nhiều hơn lớp quốc tế nhiều lắm."