Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 116



Mẹ Mục suốt cả buổi không nói gì, gần đây bà cảm thấy mệt mỏi với việc cha Mục lúc nào cũng chỉ biết nổi giận và đổ lỗi cho người khác, dần dần bà cũng không muốn quan t@m đến ông nữa.

Cha Mục càng nghĩ càng tức giận, đi qua đi lại trong phòng khách: “Cái bà Doãn Họa kia cũng là nhờ lấy được Đồng Duệ Khải mới có ngày hôm nay! Doãn Họa là một tiểu thư nghèo kiết xác, gia đình Doãn gia đã phá sản, nợ nần chồng chất. Bà ta chẳng phải nhờ vào việc được Đồng Duệ Khải nuôi sống hay sao? Cả nhà Doãn gia đều đang hút máu Đồng gia! Bà ta có tư cách gì mà kiêu ngạo như vậy?”

Mẹ Mục nghe không nổi nữa, liền phản bác: “Doãn Họa tự mình làm nghệ sĩ, thu nhập cũng không tệ, hơn nữa diễn xuất của bà ấy được nhiều người công nhận. Nếu không có Đồng Duệ Khải, bà ấy cũng chẳng thiếu tiền đâu.”

“Ngày trước bà ấy chẳng có kịch bản nào, toàn là nhờ vào quan hệ với Đồng Duệ Khải mà có được tài nguyên, kết quả lại còn nuôi dưỡng một tình yêu chân chính.”

“Bà đang nói gì vậy trước mặt con cái?”

Mục Khuynh Dao vội vàng bước lên lầu, đến chỗ không ai thấy, dừng lại rồi lén nghe những câu chuyện xưa cũ, cuối cùng chỉ nghe được tiếng cãi nhau của cha mẹ.

“Mạc Nhân Tầm, gần đây bà sao vậy, lại dám phản bác tôi à?” cha Mục cực kỳ ghét cảm giác không kiểm soát được người khác.

Cha Mục vẫn tiếp tục buông lời cay nghiệt:

“Bà càng ngày càng quá đáng rồi.”

Mục phụ cười nhạo, rồi tiến lại gần, túm lấy tóc mẹ Mục, kéo qua kéo lại. Mẹ Mục đau đớn kêu lên, cơ thể bị kéo đi loạng choạng, đến mức nước mắt cũng đã rơi.

Cha Mục lạnh lùng nói: “Tôi lấy bà về từ gia đình nghèo khổ, cho bà ăn ngon mặc đẹp, cho bà một cuộc sống tốt, giờ lại còn ghét tôi sao? Tôi nói cho bà biết, phụ nữ như bà thật ra không xứng đáng ở bên tôi, bà chỉ xứng kết hôn với một thằng nghèo, sống những ngày khổ cực mới hiểu được cái tốt của tôi.”

Nói xong, cha Mục buông tay, tiếp tục đả kích mẹ Mục: “Bà nhìn xem bà biết làm gì? Bà chẳng làm được gì cả, rõ ràng là xuất thân nghèo khó, giờ thì bắt đầu làm bộ làm tịch, không động tay động chân vào việc gì. Bà mà không có tôi, bà chẳng là cái gì cả.”

Mẹ Mục nghẹn ngào phản bác: “Ngày trước tôi cũng là sinh viên trường danh tiếng đấy! Tôi cũng là hoa khôi!”

Mẹ Mục khi còn trẻ quả thật rất xinh đẹp, chính vì thế cha Mục mới điên cuồng theo đuổi bà, dù là thiếu gia con nhà giàu, nhưng lại đối xử rất tốt với bà, thậm chí còn phản đối gia đình để cưới bà.

Bà từng nghĩ mình thật sự hạnh phúc, có được một nơi nương tựa tốt.

Nhưng cuộc sống sau hôn nhân chỉ có bà mới hiểu rõ.

Cha Mục ban đầu tỏ ra như một chàng trai quý tộc, ân cần theo đuổi bà, hứa hẹn những lời son sắt.

Nhưng đột nhiên những cãi vã bắt đầu xuất hiện, ông luôn cho rằng tất cả là lỗi của bà, bà khiến mối quan hệ của họ gặp khủng hoảng, ông thất vọng vô cùng.

Mẹ Mục thật sự nghĩ mình sai và xin lỗi để hàn gắn.

Từ đó, tình cảm của cha Mục lúc thì tốt, lúc lại xấu, nhiều lần bà cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cha Mục lại đối xử tốt khiến bà mềm lòng.

Đó thực sự là một cuộc tra tấn.

Cha Mục nghe thấy mẹ Mục phản bác liền cười: “Bà nhìn mình bây giờ đi, đàn ông ngoài bốn mươi là hoa, còn bà thì sao, ra ngoài người ta gọi bà là dì rồi chứ? 'Dì' và 'chú' là hai từ hoàn toàn khác nhau.”

Mẹ Mục lại bị tổn thương.

Cha Mục nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng rồi tiếp tục nói: “Tôi biết bà nghĩ gì rồi, bà muốn khuyên Hứa Hân Đóa về phải không? Cứ đi đi, dù sao cũng là con cái của chúng ta, chúng ta nên chăm sóc nó, cho nó một khoản tiền coi như là xin lỗi. À, bà trực tiếp đến Đồng gia đi, tiện thể trò chuyện với Doãn Họa đi. Dù bà ta là loại thấp hèn, nhưng dù sao cũng là phu nhân Đồng gia.”

Cha Mục nói xong rồi cũng đi lên lầu.

Mục Khuynh Dao, người vẫn đang lén nghe, vội vàng quay lại phòng của mình.

Mẹ Mục nhìn cha Mục rời đi, trong lòng càng thêm thất vọng.

Hóa ra, cha Mục muốn gọi Hứa Hân Đóa về không chỉ vì tình cảm gia đình mà còn muốn kết giao với Đồng gia.

Một mặt thì khinh thường và nói xấu người ta, một mặt lại muốn làm quen.

Thật ghê tởm.

 Vào ngày Chủ nhật, Hứa Hân Đóa phải đi công ty để ký hợp đồng.

Cô hỏi ý kiến của Đồng Duyên, nhưng Đồng Duyên nói rằng chủ nhiệm Hoàng sẽ phải làm việc ngoài giờ để thi cùng cậu ấy, nên không thể đi cùng HứaHân Đóa được.

Đồng Duyên thật sự nghiêm túc trong việc chuyển sang lớp hỏa tiễn.

Cậu đã liên hệ với Chủ nhiệm Hoàng của lớp quốc tế và xin một đề thi của lớp thường để thử xem trình độ của mình như thế nào.

Chủ nhiệm Hoàng luôn đối xử tốt với họ, và chủ động nói rằng sẽ cùng Đồng Duyên thi vào Chủ nhật này, vừa vặn làm giám thị. Sau đó, bà sẽ liên hệ với giáo viên lớp thường để giúp chấm bài và công bố kết quả vào thứ Hai.

Sáng sớm, Đồng Duyên đã đến trường.

Còn Hứa Hân Đóa thì liên lạc với Thiệu Thanh Hòa, rồi cùng cậu ta đến công ty. Khi đến sảnh tầng một, cô gặp Thiệu Thanh Hòa ở đó.

Lúc ấy, Mục Khuynh Diệc cũng có mặt.

Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc đều mặc trang phục bình thường. Thiệu Thanh Hòa mặc sơ mi kết hợp với áo khoác bò, quần đơn sắc và giày thể thao trắng, nhìn có vẻ rất giản dị nhưng lại rất hợp với khí chất của cậu.

Mục khuynh Diệc mặc áo hoodie đen, bên trong có áo sơ mi, chỉ lộ ra phần cổ áo. Dưới là quần bò rộng và giày đen. Cách phối đồ này hơi giống với Đồng Duyên, chỉ là Đồng Duyên luôn mặc đồ đen từ đầu đến chân, nếu không phải giày có chút trắng, thì sẽ khó mà nhận ra cậu trong bóng tối.

Hứa Hân Đóa bước tới và nói: “Chúng ta đi ký hợp đồng thôi.”

Thiệu Thanh Hòa gật đầu, kéo Mục Khuynh Diệc một cái, rồi ba người cùng nhau bước vào thang máy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com