mẹ Mục nhìn Doãn Họa, định nói gì đó rồi lại thôi, còn muốn liếc nhìn Hứa Hân Đóa lần nữa, nhưng đáng tiếc Doãn Họa không cho cơ hội, trực tiếp tiễn khách.
Trên đường rời đi, mẹ Mục gặp đúng lúc Đồng Duyên vừa đến.
Ban đầu Đồng Duyên còn tươi cười hớn hở đi vào, nhưng khi gặp mẹ Mục thì nụ cười lập tức thu lại. Dẫu vậy, nghĩ đến việc bà ấy là mẹ ruột của người mình thích, cậu vẫn khẽ gật đầu với bà, rồi nhanh chóng bước vào biệt thự.
Vừa vào nhà, Đồng Duyên liền thấy Doãn Họa đang ở phòng khách, chắc là vừa tiễn khách về. Cậu liền hỏi:
“Bà ấy đến đây làm gì vậy ạ?”
“Đến tìm Đóa Đóa.”
“Đóa Đóa không mềm lòng chứ?”
Doãn Họa lắc đầu, rồi thở dài: “Tuy không đồng ý đi cùng mẹ ruột, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn khó chịu. Con an ủi nó một chút đi.”
Đồng Duyên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con biết rồi. Mẹ cứ nói với họ là Đóa Đóa ở đây rất tốt, bảo họ đừng lo, hạn chế đến đây.”
Doãn Họa như sực nhớ ra điều gì, nở nụ cười tinh quái rồi lập tức thu lại, kéo Đồng Duyên sang một bên, vẻ mặt bỗng nghiêm túc.
Màn “diễn” bắt đầu.
Đồng Duyên cũng nghiêm túc theo, hỏi: “Sao vậy mẹ?”
“Việc để Đóa Đóa tạm ở đây đúng là có hơi không ổn, nên mẹ đang tính sẽ giành quyền nuôi con bé về phía mình.”
“Được mà!” Đồng Duyên không nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý.
Doãn Họa gật đầu: “Ừ, nhưng mẹ vẫn chưa biết chính xác Đóa Đóa sinh lúc mấy giờ, nếu không thì cũng khó xác định con là anh hay em.”
Đồng Duyên lúc này mới phản ứng lại, mặt biến sắc, hơi hoảng loạn: “Ý mẹ là gì?! Con với cô ấy... thành… thành anh em rồi?!”
“Cũng có thể là chị em.”
“Không không không!!” Đồng Duyên liên tục xua tay, rồi bước đến nắm lấy tay Doãn Họa, lo lắng nói: “Mẹ ơi, con nghĩ chúng ta cần phải bình tĩnh lại!”
“Mẹ đang rất bình tĩnh đấy, người cần bình tĩnh là con.”
“Chuyện giành quyền nuôi thì đúng là nên làm… nhưng không nhất thiết phải biến thành anh em ruột đâu mẹ?!”
“Cũng có thể đăng hộ khẩu vào một gia đình nào đó chưa có con, như vậy cũng chỉ là đường đường chính chính làm chị họ hoặc em họ.”
Đồng Duyên suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy... vậy cũng tính là họ hàng gần phải không?”
“Phải.”
Đầu óc Đồng Duyên như muốn nổ tung – cái tình tiết “hữu tình nhân cuối cùng thành anh em” này, sao lại rơi trúng cậu và Hứa Hân Đóa chứ?!
Bọn họ sắp sửa trở thành anh em khác cha khác mẹ sao? Hoặc là chị em?
Đúng là trò đùa quái quỷ gì đây!
Đồng Duyên bắt đầu thấy may mắn vì mình đã sớm nhận ra bản thân thích Hứa Hân Đóa, nếu không thì chắc chắn cậu sẽ đồng ý vụ này, rồi hí hửng mà trở thành anh em với cô ấy.
Đến lúc nhận ra tình cảm thì... cái mối quan hệ ấy cũng đã trở thành tình yêu cấm kỵ mất rồi.
“Chuyện này... con không đồng ý.” Đồng Duyên cố giữ bình tĩnh.
“Sao? Con sợ Đóa Đóa giành mất tài sản nhà con à?” Doãn Họa nheo mắt trêu.
“Cậu ấy muốn, con đều cho cậu ấy hết!”
Đồng Duyên không nói đùa. Chỉ cần Hứa Hân Đóa muốn, những thứ của cậu, cậu đều sẵn sàng dâng lên hết. Cậu có thể rũ sạch mọi thứ, chỉ để làm cô ấy vui, thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào cô đưa ra.
Doãn Họa thấy cậu cuống quýt như vậy, suýt thì bật cười thành tiếng, nhưng vẫn giả vờ trêu tiếp: “Vậy tại sao không chịu?”
“Chuyện này... hơi phức tạp.”
“Ồ… thế thế này đi, mẹ cho con một năm. Trong một năm đó, con phải cho mẹ một lời giải thích hợp lý. Nếu đến lúc đó mẹ không nghe được lý do, thì hai đứa cứ làm anh em đi.”
“……” Đồng Duyên bắt đầu cân nhắc liệu trong một năm mình có thể theo đuổi được Hứa Hân Đóa không.
Cậu thấy hơi khó, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Hứa Hân Đóa thực sự là một cô gái khó theo đuổi. Cậu lại chẳng có kinh nghiệm, nhút nhát, bị từ chối một lần là không dám mở miệng lại nữa.
Doãn Họa đợi một lúc, thấy cậu cứ ấp a ấp úng, bắt đầu bực: “Thế thôi, làm anh em đi cho lẹ.”
“Đừng mà! Một năm, chỉ cần một năm thôi, được không?!”
“Được.”
Đồng Duyên gấp đến mức phải hỏi luôn: “Mẹ ơi, năm đó ba theo đuổi mẹ kiểu gì vậy?!”
Đồng Duyên suy nghĩ xem phương pháp này có thể áp dụng lên Hứa Hân Đóa không, bèn hỏi: "Hiệu quả cũng được đấy chứ, ít nhất hai người còn thành đôi với nhau."
"Ừm, bọn ta đúng là kết hôn rồi… nhưng tình cảm chẳng ra sao cả."
"Thôi coi như con chưa hỏi, con đi tìm Đoá Đoá nhà chúng ta đây."
Doãn Họa nhìn Đồng Duyên rời đi, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác khó chịu.
Thằng nhóc ngốc này, sao lại ngốc đến thế?
Nếu Hứa Hân Đóa thực sự ở bên Đồng Duyên… liệu có chịu thiệt thòi không?