Hứa Hân Đóa không đồng tình, nói: “Bác gái rất tốt.”
Đồng Du Khải lạnh giọng: “Vợ tôi không cần người khác giới thiệu.”
“Nhưng bác đâu có hiểu bác ấy đâu, bác ấy thật sự rất tốt mà!”
“……”
Doãn Họa thấy Hứa Hân Đóa dũng cảm phản bác, bỗng cười phá lên, rồi cảnh cáo Đồng Du Khải: “Anh đừng có dọa con gái tôi.”
Hứa Hân Đóa cũng không muốn ở lại lâu, liền nói: “Cháu lên lầu trước ạ.”
Đồng Du Khải nhìn theo bóng Hứa Hân Đóa chạy lên tầng, trầm ngâm một lúc rồi quay sang hỏi Doãn Họa: “Nhà em có cách âm không?”
Trước đây Doãn Họa từng mong Đồng Du Khải sẽ nhận ra điều gì đó.
Nhưng giờ bà thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi. Đồng Du Khải làm cha, cũng chỉ là có cái “chức danh” mà thôi. Thỉnh thoảng đi thăm con trai, quan tâm thì cũng có, nhưng chẳng mấy để tâm.
Người ông quan tâm, từ đầu đến cuối chỉ có Doãn Họa.
Nếu giờ Doãn Họa hỏi Đồng Du Khải rằng Đồng Duyên có thói quen nhỏ nào không, chắc chắn ông sẽ trả lời không được.
Muốn Đồng Du Khải tự mình nhận ra điểm kỳ lạ của hai đứa trẻ, khó... còn khó hơn lên trời. Nếu bà nói thẳng, chắc lại bị ông giảng dạy về cái gọi là “kiến thức phổ thông”.
Doãn Họa bất lực bước lên lầu, đi về phía phòng mình.
Đồng Du Khải bất chợt đề nghị: “Anh lắp thang máy cho nhà em nhé?”
Có lẽ là sợ bà thấy đi cầu thang mệt. Ngôi nhà này đã ở hơn chục năm, lúc xây dựng thì thang máy trong nhà còn chưa phổ biến.
Doãn Họa lạnh nhạt từ chối:m“Không cần.”
Sáng hôm sau, Hứa Hân Đóa vẫn cùng ba mẹ nhà họ Đồng ăn sáng. Bầu không khí có hơi ngượng ngùng.
Gia đình này có một điểm rất “đồng nhất”: nếu không có chuyện gì quan trọng, thì lúc ăn tuyệt đối không ai nói lời nào.
—
Trong nhà vẫn chẳng có lấy một người giúp việc, Hứa Hân Đóa nhìn quanh, không biết lát nữa có nên chủ động rửa bát hay không. Cô còn đang suy nghĩ thì thấy Doãn Họa đang nhìn mình.
Cô đặt đũa xuống, lau miệng rồi nói: “Cháu ăn xong rồi ạ.”
Doãn Họa hỏi: “Có hợp khẩu vị không?”
Bữa sáng chỉ đơn giản là sandwich, thật ra cũng được, không có gì đặc biệt nhưng cũng không khó ăn.
Hứa Hân Đóa mỉm cười đáp: “Cũng ngon ạ.”
“Ừ, sáng nay là cha cháu tự tay làm đó, còn làm thêm phần cho cháu nữa.”
“Ồ... cảm ơn bác trai ạ.”
Đồng Du Khải ngừng tay, liếc nhìn Doãn Họa rồi lại nhìn Hứa Hân Đóa, cảm thấy cách xưng hô này có vẻ hơi loạn.
Doãn Họa không để ý đến ánh mắt của ông, chỉ nói: “Ăn xong thì đi học đi, đừng đi trễ.”
“Vâng ạ.”
Hứa Hân Đóa vừa đứng dậy thì thấy TĐồng Du Khải đặt một chiếc thẻ lên bàn trước mặt cô, nói: “Tiền tiêu vặt khi ở đây cứ dùng thẻ này. Mật khẩu là... ngày sinh nhật của cô ấy.”
ông cũng bị cái kiểu gọi loạn xạ trong nhà làm cho rối đầu, cuối cùng đành gọi Doãn Họa là “cô ấy”.
Hứa Hân Đóa có chút do dự, nhưng thấy Doãn Họa phất tay: “Cầm đi, cầm đi.”
Hứa Hân Đóa đành nhận lấy, rồi nhanh chóng rời khỏi bàn để đi chuẩn bị đến trường.
Sau khi Hứa Hân Đóa đi khuất, Doãn Họa mới hỏi Đồng Du Khải: “Anh không thấy tò mò về cô bé này à?”
Tối hôm qua hai người bận “làm việc” cả đêm, cũng chưa có thời gian nói chuyện, giờ Doãn Họa mới rảnh rỗi hỏi đến.
Đồng Du Khải hỏi thử: “Em bước vào giai đoạn trung niên thấy cô đơn rồi à?”
Nét mặt Doãn Họa lập tức vặn vẹo.
Đồng Du Khải rụt cổ, lại hỏi: “Con bé là... con dâu nuôi từ bé?”
Doãn Họa thẳng tay ném thìa, không trả lời.
Đồng Du Khải lập tức nhào qua ôm lấy bà, làm nũng: “Chị~?”
Doãn Họa liếc ông một cái, rồi hỏi: “Nếu con bé làm con dâu anh, anh chịu không?”
Đồng Du Khải suy nghĩ rồi trả lời:“Vẻ ngoài thì ổn, nhưng gia cảnh thì hơi kém. Hơn nữa, con bé cũng chưa có điểm gì đủ để bù lại phần gia thế. Anh... vẫn sẽ do dự.”
“Nhưng con trai anh thích nó.”
“Thằng nhóc thích thì có ích gì?”
“Em cũng thích con bé.”
—
Đồng Du Khải ngẫm nghĩ một lúc, rồi thở dài: “Vậy để anh cân nhắc lại.”
Hứa Hân Đóa vừa đến lớp thì được thông báo buổi sáng sẽ có kiểm tra sức khỏe. Nam nữ tách riêng, chia theo từng đợt.
Bây giờ các trường đều rất quan t@m đến sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của học sinh. Trường Quốc tế Gia Hoa mỗi năm tổ chức hai lần kiểm tra sức khỏe, vào mùa hè thì kiểm tra toàn diện hơn, còn mùa đông thì giản lược một số mục.
Lớp Hỏa Tiễn đương nhiên là được xếp đi đầu tiên, chia thành nhóm nam và nhóm nữ, mỗi bên đi kiểm tra theo thứ tự.
Khi xếp hàng, Hứa Hân Đóa để ý thấy lần này mấy bạn nữ cao thì đứng cuối hàng. Cô cũng không để tâm, cứ theo quy định mà đứng. Từ vị trí cuối hàng, cô nhìn thấy Lâu Hử ở phía trước cứ nhảy nhót không yên, trông rất buồn cười.