Cô hơi do dự một chút nhưng vẫn nhắn cho Lâu Hử: "Tớ sắp hợp tác chụp tạp chí với anh ấy."
Lâu Hử: "A a a a a!" "Thật tuyệt vời!" "Nhưng cậu đừng nhờ ký tên gì hết nhé, cũng đừng nói lung tung, cậu là người mới mà làm thế thì không hay đâu, đừng để người ta thấy phiền!"
Hứa Hân Đóa nhìn dòng tin nhắn mà thấy Lâu Hử càng lúc càng đáng yêu.
Lúc cô còn đang nhắn tin với Lâu Hử thì Đồng Duyên lại chồm tới, ghé sát vào tai cô thì thầm một tiếng: “Hừ hừ~”
Hứa Hân Đóa vừa nhắn tin, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, thuận miệng hỏi: “Cậu là heo con hả?”
“Tôi là chó Teddy.”
“Tại sao?” – Hứa Hân Đóa không hiểu lắm về mấy trò đùa kiểu này.
Đồng Duyên lại đổi: “Tôi là thỏ.”
“Cậu chẳng dễ thương như thỏ đâu.”
“Tôi là cá heo.”
“Ồ, chào cá heo.”
“Cá heo không dễ thương bằng thỏ à? Cậu kỳ thị chủng loài đó.”
“ACậu là đồ cãi cùn!”
Đồng Duyên vẫn tiếp tục giở trò, úp cả đầu vào lòng cô, thì thào: “Hôn một cái đi, chỉ một cái thôi.”
Hứa Hân Đóa thật sự chịu thua Đồng Duyên rồi, đầu óc cô rối như mớ bòng bong, lúc Đồng Duyên cúi xuống hôn, cô vẫn còn nắm chặt điện thoại trong tay.
Trong ký ức là đôi môi mềm mại và hơi thở dịu dàng. Khác với những lần trước, lần này rất nhẹ nhàng, chỉ chạm vào trong chớp mắt nhưng lại khiến người ta muốn chìm đắm.
Trên TV, Lục Cẩm Hữu đang hát, hay hay không Hứa Hân Đóa cũng chẳng nghe ra, chỉ cảm nhận được một tia ngọt ngào len lỏi vào lòng.
Cô cảm thấy bản thân thật sự quá tệ, hoàn toàn không thể từ chối được Đồng Duyên, cứ để mặc cậu quậy phá.
Chút dè dặt cũng không có nổi.
Đồng Duyên cũng giữ lời, thật sự chỉ hôn một cái thôi… chỉ là sau khi hôn xong thì lại không chịu buông.
Sau đó, cô thử giơ tay lên chạm nhẹ vào hình xăm trên cổ cậu. Hình xăm được thiết kế khéo léo để che đi vết sẹo nhăn nheo kia, khi chạm vào có thể cảm nhận được bề mặt không phẳng phiu.
Lúc này Đồng Duyên cuối cùng cũng buông cô ra, còn ân cần lau môi cho cô, rồi bất ngờ nở nụ cười: “Ánh mắt cậu bây giờ, là dịu dàng nhất từ trước đến giờ kể từ khi chúng ta quen nhau đấy.”
"Vậy có nghĩa là bình thường tôi rất dữ đúng không?"
"Không, là bá khí." – Đồng Duyên ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói, "tôi thích."
Hứa Hân Đóa hơi do dự, rồi cũng vòng tay ôm lại cậu, trong lòng bỗng bắt đầu rối bời…
Đây thật sự không được coi là yêu sao?
Sáng sớm hôm sau.
Hứa Hân Đóa mở mắt, liếc nhìn quanh phòng, xác nhận Đồng Duyên không có trong phòng mình thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật dậy đi rửa mặt, thay đồ thường ngày rồi rời khỏi phòng.
Bà nội Hứa vốn dĩ dậy rất sớm, đang ngồi trong phòng khách bóc hạt dưa ăn, có vẻ đang chờ xem phát lại chương trình Giao thừa. Thấy Hứa Hân Đóa bước ra, bà liền hỏi: "Sáng sớm thế này mà con đã phải ra ngoài rồi à?"
"Vâng, đi chơi với bạn ạ." – Hứa Hân Đóa vẫn chưa định nói với bà nội là mình đi làm việc.
"Không đi với thằng Duyên à?"
Hứa Hân Đóa vừa nghe đến tên Đồng Duyên thì mặt liền đỏ bừng. Tối hôm qua cậu cứ bám lấy cô, nhất quyết phải nhìn cô ngủ say mới chịu rời đi.
Bên tai dường như vẫn còn vang lên câu nói nhẹ nhàng của cậu khi ghé sát vào cô: "Chúc mừng năm mới, ngủ ngon."
Trước đây cô không hề biết Đồng Duyên lại là kiểu người bám dính thế này.
Cô né tránh ánh mắt của bà nội, nói: "Toàn là con gái đi với nhau thôi ạ."
"Ồ, vậy đi đi, nhớ về sớm nhé."
"Vâng, trưa nay con không về ăn đâu, tối có thể về hơi muộn một chút."
"Tối bà chờ con ăn cơm, cố gắng về sớm."
Hứa Hân Đóa gật đầu, nhanh chóng xuống nhà để gặp Đức Vũ, rồi cùng nhau đến địa điểm chụp hình.
Khi họ đến nơi thì các nhân viên vẫn chưa tới, chỉ có anh Trương là đã đến sớm từ lâu. Có lẽ là để tạo ấn tượng tốt với phía tòa soạn tạp chí. Đây là lần hợp tác đầu tiên giữa hai bên, nên anh Trương cũng rất cẩn trọng, đích thân đến cùng Hứa Hân Đóa hôm nay.
Hai người vừa gặp nhau xong, anh Trương liền không nhịn được mà hỏi Hứa Hân Đóa: "Em tự mang tài nguyên đến à?"
"Người lớn trong nhà đưa em đến gặp tổng biên tập một lần."
"Anh cũng nghĩ mãi mới nhận ra, họ không thể chỉ vì một bài hot trên Weibo mà biết đến em được. Hai kiểu chụp hình hoàn toàn khác nhau mà."
Hứa Hân Đóa không nói thêm gì nữa, nhưng anh Trương thì lại càng cảm thấy mình vớ được báu vật. Một người mẫu vừa có tài nguyên riêng, vừa hiểu chuyện – đó là kiểu họ yêu thích nhất.
Ngoại hình xuất sắc, tự mang độ hot, lại còn có mối quan hệ tốt như vậy, quan trọng nhất là dễ quản lý.
Lần hợp tác này mà thuận lợi thì đúng là một chiến công rực rỡ của anh.
—
Sau khi các nhân viên đến nơi, họ mới bật hệ thống sưởi – thực ra là điều hòa trung tâm. Không gian khá trống trải, gió ấm dù thổi đều cũng không làm ấm lên được ngay, thậm chí nửa buổi vẫn chưa cảm thấy nhiệt độ tăng rõ rệt.
Vừa bước vào trường quay, Hứa Hân Đóa đã cảm thấy hơi lạnh, vì trước khi trang điểm phải thay đồ trước, nên cô chắc chắn phải chịu rét một lúc.