Khi hoàn hồn lại, Hứa Hân Đóa đã thấy Đồng Duyên cởi áo khoác, đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh lấy nước hoa quả uống.
Cô lại về nhà cùng với Đồng Duyên nữa rồi sao?!
Hứa Hân Đóa hoảng hốt, lập tức đi theo hỏi cậu: “Cậu vào đây bằng cách nào vậy?”
Đồng Duyên đáp tỉnh bơ: “Tôi vào thì sao? Trong này cũng đâu có ai khác. Với lại bây giờ cũng mười giờ hơn rồi, chẳng lẽ cậu muốn đuổi tôi về à?”
Hứa Hân Đóa không nói nhiều, kéo tay Đồng Duyên lôi ra cửa, còn lấy áo khoác đưa cậu ta mặc vào, thẳng thắn hạ lệnh đuổi khách: “Được rồi, cảm ơn cậu đã đưa tôi về, tạm biệt.”
Đồng Duyên đứng ngoài cửa, vai khoác áo khoác, tay còn cầm ly nước hoa quả, ngơ ngác nhìn cô: “Cậu đuổi tôi đi thật à?”
“Ừ.” Hứa Hân Đóa gật đầu rất nghiêm túc.
“Đồ nhỏ vô lương tâm!”
Hứa Hân Đóa lại quay vào, mang thêm một chiếc khăn choàng cổ ra, đeo lên cho Đồng Duyên: “Buổi tối lạnh, mặc ấm vào nhé. Tạm biệt.”
Đồng Duyên còn chưa kịp phản ứng, cô đã “cạch” một tiếng đóng cửa lại, còn khóa trái bên trong. Dù có dấu vân tay, cậu cũng không thể mở ra.
Đồng Duyên ngơ ngác đứng ở cửa, lòng đầy hối hận: "Sớm biết thế thì không nên để lắp cái cửa có khóa vân tay này!"
Đúng là đồ nhỏ vô lương tâm!"
Đồng Duyên chỉ có thể đứng ở khu vực sảnh thay giày, trong lòng âm thầm oán thán: Sớm biết vậy thì đã không lắp thêm cái cửa này!
Đồ nhỏ vô lương tâm!
Thật ra, không phải Hứa Hân Đóa không muốn giữ Đồng Duyên lại, chỉ là mối quan hệ giữa hai người từ sau khi tỏ tình thì tiến triển quá nhanh.
Mà Đồng Duyên lại quá tự nhiên, nhất là khi chỉ có hai người ở cùng một chỗ — thật sự là ngang nhiên làm bậy, vô liêm sỉ đến không thể chịu nổi.
Nếu lần này còn để cậu ở lại qua đêm, thì chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, đuổi cậu đi cũng là để bảo vệ chính mình.
Chủ yếu là… cô không thể từ chối được Đồng Duyên. Cô thật sự sợ nếu bản thân không giữ được sự kiên định, lại phối hợp với cậu, lỡ mà xảy ra chuyện “súng thật đạn thật”, thì toi.
Cô ký hợp đồng từ tháng Mười Hai, bây giờ là tháng Ba, đã hơn ba tháng trôi qua, còn chưa tới chín tháng nữa.
Cố nhịn thêm chút nữa thôi, chứ có phải thú vật đâu!
Chín tháng nữa cũng không có nghĩa là sẽ không còn thích nữa mà!
Vì muốn giữ khoảng cách với Đồng Duyên, từ sau khi cậu chuyển vào lớp Hỏa Tiễn, Hứa Hân Đóa gần như không tiếp xúc gì với cậu nữa, khiến nhiều người nghi ngờ hai người đã chia tay.
Học sinh trong trường bàn tán xôn xao, nhưng lại thấy kỳ lạ — nếu chia tay rồi thì sao Đồng Duyên vẫn còn ở lại lớp Hỏa Tiễn?
Mà dáng vẻ của hai người… thật sự rất kỳ quặc.
Sau khi kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc, học sinh lớp chọn mới lần đầu tiên được chứng kiến cảnh Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên ở cạnh nhau.
Mặc dù cũng không hẳn là ngọt ngào lắm.
Khi phát bài thi xong, vừa hết tiết, Hứa Hân Đóa liền đi thẳng đến cửa sau lớp.
Đồng Duyên đã học lớp Hỏa Tiễn được một tháng, trong suốt thời gian đó, Hứa Hân Đóa chưa từng đến gần khu vực của cậu, nên lần này thực sự quá bất ngờ, ngay cả Đồng Duyên cũng không kịp phản ứng, vội vàng cất bài kiểm tra đi.
Thế nhưng vẫn chậm một bước — Hứa Hân Đóa nhanh chóng bước đến, nắm lấy cánh tay cậu, rồi tiện tay lấy bài kiểm tra ngữ văn của cậu ra xem.
Đồng Duyên lập tức cảm thấy da đầu tê rần, khẽ ho một tiếng rồi hỏi: “Ờm… cậu có muốn uống trà Ô Long không? Tôi đi mua.”
“Không uống.”
“Cậu có muốn ăn hoa quả dầm không?”
“Không ăn.”
“Cậu…”
“Im miệng.”
“Rồi.” — Đồng Duyên lập tức cụp đuôi.
Hứa Hân Đóa nhìn vào bài thi của Đồng Duyên, lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, cô run run cầm tờ bài kiểm tra chất vấn: “Câu đọc hiểu tổng điểm là hai mươi lăm, cậu được ba điểm?”
“Ừm, tôi nhìn cũng phát điên lên ấy, ít ra cũng nên làm tròn lên số chẵn cho đỡ bực — tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà!”
“Tại sao lại thấp vậy? Câu đọc hiểu khó đến thế à? Cậu không hiểu tiếng người à?”
“Cậu công kích cá nhân rồi đấy.”
“Tôi công kích cá nhân á?”
“Cậu đang nói tôi nghe không hiểu tiếng người còn gì.”
“???”
Thật sự là tức muốn nổ não.
Hứa Hân Đóa đồng ý dạy kèm cho Đồng Duyên thì có thể dạy, nhưng phần mà Đồng Duyên yếu thực sự khiến người ta không biết bắt đầu từ đâu.
Điểm các môn tự nhiên của Đồng Duyên rất cao, ôn tập đúng một tháng là có thể gần như đạt điểm tối đa, đầu óc cũng thực sự thông minh.
Nhưng mà… cái đọc hiểu với làm văn này thì dạy kiểu gì đây?!
DẠY KIỂU GÌ CHỨ!!!
Hứa Hân Đóa lại nhìn sang mấy tờ bài khác của Đồng Duyên, phát hiện những phần cần học thuộc thì cậu ta đều làm đúng, toàn bộ điểm thấp đều do đọc hiểu với làm văn.
Cô tức đến mức phải ôm lấy tim mà thở.
Đồng Duyên cũng thấy sợ run, lập tức lấy điện thoại ra cho cô xem: “Cậu nhìn nè, lần này thứ hạng của tôi còn tăng lên nha, đã đứng thứ bốn mươi bảy rồi.”
“Cậu nhìn tiếp đi, điểm văn cậu đứng bét lớp đó.”
“Thật á?” — Đồng Duyên cúi đầu nhìn lướt qua bảng xếp hạng trên điện thoại, xác nhận lại — đúng thật, văn học đứng chót lớp, kéo tụt điểm trung bình xuống luôn.
Hai người ngay lập tức rơi vào trầm mặc.
Hứa Hân Đóa dứt khoát ngồi luôn lên bàn của Đồng Duyên, cầm bài kiểm tra của cậu mà rầu rĩ.
Gần đây quan hệ giữa cô và Mục Khuynh Diệc cũng dần dịu lại, lúc này anh cũng bước đến, cầm bài của Đồng Duyên lên xem cùng, nói: “Đọc hiểu cũng có kỹ năng cả đấy.”