Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 201: Trà xanh 2



Sau tiết học buổi tối, trường học yên tĩnh đến kỳ lạ, học sinh phần lớn tụ tập ở khu ký túc và nhà ăn, phía sau trường tĩnh lặng như loài gấu đang ngủ đông. Khi cô chạy, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng thở hổn hển của mình và tiếng áo khoác bị gió thổi phấp phới trong gió lạnh.

Vị trí được định vị là khu vực cầu thang ngoài của toà nhà đa phương tiện, vốn được xây để tiện cho việc vận chuyển đồ, nhưng sau này gần như bị bỏ hoang.

Tường và cầu thang đều đã bị mưa gió bào mòn, tường loang lổ, dây leo bò khắp nơi vô cùng ngổ ngáo. Thỉnh thoảng có học sinh trực nhật quét dọn, nhưng vẫn để lại vết cháy do đầu thuốc lá, trở thành nơi tụ tập của một số học sinh – cũng là góc chết của camera giám sát.

Lúc này, bọn họ đang ở khúc cua tầng hai của cầu thang.

Khi Hứa Hân Đóa đến nơi thì bọn họ căn bản không còn đánh nhau, Đồng Duyên đang ngồi trên bức tường cao ngang người, Ngụy Lam và Tô Uy đứng tựa vào tường cách đó không xa.

Đối diện với họ là Thẩm Trúc Hàng, đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, đầu cúi gằm xuống, trông cực kỳ ủ rũ.

Nói thật thì, cảm giác mà Đồng Duyên và hai người kia tạo ra đúng kiểu ba học sinh cá biệt, với thế trận như vậy, Thẩm Trúc Hàng chẳng khác nào nạn nhân bị bắt nạt.

Hứa Hân Đóa bước đến đối diện Đồng Duyên, hỏi: "Sao tự nhiên lại đánh nhau?"

Đồng Duyên tỏ ra ấm ức, đáp: "Tôi đâu có muốn đánh nhau, đang ở máy bán nước mua nước, cậu ta tự nhiên lao lên đấm tôi một cú."

Hứa Hân Đóa rút điện thoại ra để soi sáng, đèn pin từ điện thoại chói quá khiến Đồng Duyên phải nheo mắt lại. Hứa Hân Đóa thấy khóe miệng cậu có vết bầm tím, lòng cô cũng theo đó mà run lên một cái.

Khi cô hỏi, cổ họng như nghẹn lại, giọng cũng không tự nhiên: "Còn bị thương ở đâu nữa không?"

Đồng Duyên giơ tay ra cho cô xem: "Ở chỗ cánh tay này, lúc đó phản xạ giơ tay lên đỡ, sau đó thì tẩn lại cậu ta, cậu ta hoàn toàn không đánh lại được tôi."

Đồng Duyên từ nhỏ đã được học võ, thân thủ nhanh nhẹn, nếu không bị đánh lén bất ngờ thì cậu hoàn toàn không thể bị thương.

Hứa Hân Đóa tức đến nghiến răng, bước qua hỏi Thẩm Trúc Hàng: "Sao tự dưng lại đánh người?"

Thẩm Trúc Hàng ngẩng đầu lên, thấy Hứa Hân Đóa khí thế bức người, do dự một chút rồi nói: "Mục Khuynh Dao nói Lý Tân Ninh bị cậu ta làm khóc, tôi thấy không cam lòng..."

Hứa Hân Đóa tức thì nổi giận, giơ chân đá một cú vào người Thẩm Trúc Hàng: "Mẹ nó cậu bị ngu à? Lúc nào cũng bị con gái lợi dụng, cậu đúng là thằng ngu đội lốt tình yêu!"

Nghe thấy Hứa Hân Đóa chửi thề, bốn cậu con trai đều sững sờ.

Hứa Hân Đóa thật sự giận điên lên rồi, người con trai cô thích như vậy, cô nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vậy mà lại bị cái thằng ngốc kia đấm cho hai phát, bảo cô không tức mới là lạ!

Đặc biệt là vì cái lý do ngu xuẩn như vậy.

Thẩm Trúc Hàng bị đá bất ngờ, phản xạ giơ tay chắn lại, hành động tiếp theo là muốn nắm lấy cổ chân của Hứa Hân Đóa. Kết quả là tay cậu ta bị Đồng Duyên đạp mạnh lên tường, hoàn toàn không thể động đậy.

Ngụy Lam thấy vậy không nhịn được, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là cặp đôi đánh nhau hợp cạ quá, ăn ý ghê luôn á.”

Tô Uy nghe xong liền cười “hề hề hề” theo.

Hứa Hân Đóa đẩy Đồng Duyên ra, ra hiệu tạm thời buông Thẩm Trúc Hàng ra, rồi ngồi xổm xuống phía chếch trước mặt cậu ta, thấp giọng nói: “Lý Tân Ninh căn bản không thích cậu, thậm chí còn không bằng vị hôn thê của cậu. Chuyện lần này là vị hôn thê của cậu cố tình mượn chuyện để thao túng, bề ngoài thì bảo với cậu rằng Lý Tân Ninh bị bắt nạt, nhưng thật chất là muốn k1ch thích mâu thuẫn giữa cậu với Lý Tân Ninh, để cậu thấy Lý Tân Ninh rất giả tạo, rồi tiện thể lại khiến cậu đi gây chuyện với Đồng Duyên, rồi bị đánh thêm trận nữa.”

“Cậu thì biết cái mẹ gì!” – Thẩm Trúc Hàng gào lên – “Lý Tân Ninh chỉ là một cô bé ngốc, từng thích Đồng Duyên, giờ chưa buông được thôi. Thật ra cô ấy thích tôi, chỉ là quá mềm lòng, bị giằng co thôi!”

Hứa Hân Đóa nhìn hắn, thực sự cảm thấy bất lực, hỏi ngược lại: “Cậu có biết ‘trà xanh’ là gì không? Lý Tân Ninh không hề thích cậu, cô ta tiếp cận cậu là vì ghét Mục Khuynh Dao, lợi dụng cậu để trả đũa cô ta đấy.”

“Thích hay không, tôi không nhận ra chắc?” – Thẩm Trúc Hàng phản bác – “Cậu đừng có chia rẽ, bản thân cậu cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, tâm cơ không thua ai đâu.”

Hứa Hân Đóa thở dài một tiếng, sau đó quay đầu hỏi Ngụy Lam: “Cậu có số WeChat của Lý Tân Ninh không?”

“Hình như còn, chưa xóa.” – Ngụy Lam vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở WeChat, tìm thấy tài khoản của Lý Tân Ninh rồi đưa điện thoại cho Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa bắt đầu bắt chước ngữ khí của Ngụy Lam để nhắn tin cho Lý Tân Ninh.

Ngụy Lam: – Sao vậy trời? Tự dưng Thẩm Trúc Hàng phát điên đi gây chuyện với anh Duyên. Mình mới rời trường, đang trên đường về nhà, tức điên cả người.

Lý Tân Ninh rất nhanh trả lời: – Xin lỗi… mình không cố ý…

Ngụy Lam: – Cậu ta là bạn trai cậu à?

Lý Tân Ninh: – Không phải… chỉ là bạn quan hệ khá tốt thôi…

Ngụy Lam: – Mình cứ tưởng cậu về lớp Hỏa Tiễn là để an ủi anh Duyên, ai ngờ còn khiến ảnh thêm đau lòng.

Lý Tân Ninh: – Anh Duyên sao rồi?

Ngụy Lam: – Theo đuổi Đóa Gia không được, Đóa Gia giờ chẳng mấy khi để ý tới anh ấy, toàn là anh ấy đơn phương tình nguyện.

Lý Tân Ninh: – Cái con Hứa Hân Đóa đó,sao dám đối với anh Duyên như vậy chứ?

Ngụy Lam: – Nói là không muốn yêu đương, nhưng cứ treo lơ lửng. Thế rốt cuộc cậu nghĩ sao về anh Duyên? Vẫn còn thích à?

Lý Tân Ninh: – Ừ, đúng vậy, mình vẫn luôn thích anh ấy.

Ngụy Lam: – Chưa từng thay đổi? Thế còn Thẩm Trúc Hàng thì sao?

Lý Tân Ninh: – Chưa từng thay đổi cả. Người con trai mình công khai thích từ trước đến giờ chỉ có mình anh Duyên. Còn với Thẩm Trúc Hàng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Mình cũng không hiểu sao cậu ta lại đột nhiên đi gây sự với anh Duyên nữa. Haiz… Hay là mình đi xin lỗi anh Duyên nhỉ?

Hứa Hân Đóa đọc xong tin nhắn của Lý Tân Ninh, liền đưa cho Thẩm Trúc Hàng xem.

Thẩm Trúc Hàng xem xong thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, sau đó nhỏ giọng nói:
“Cô ấy… có lẽ là nghĩ… vì mình có hôn ước với Mục Khuynh Dao, nên quan hệ giữa bọn tôi không thể công khai, mới nói vậy thôi…”

Hứa Hân Đóa hỏi lại: “Vậy cậu có muốn tận mắt nhìn xem Lý Tân Ninh thật sự là người thế nào không?”

Thẩm Trúc Hàng nhìn chằm chằm vào Hứa Hân Đóa, im lặng hồi lâu không nói lời nào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com