Vì mắt cá chân Hứa Hân Đóa không thoải mái, Đồng Duyên liền bế chân cô lên đưa cô trèo qua tường, sau đó cậu tự mình nhảy lên đỉnh tường, nhảy xuống trước rồi ở dưới đón cô.
Sau khi Hứa Hân Đóa hạ cánh an toàn, Đồng Duyên mới nhìn theo cô lên xe, rồi nhảy tường quay về.
Khi Hứa Hân Đóa đang cài dây an toàn, Đức Vũ nói: “Lúc nãy chị thấy em gấp quá nên chưa kịp nói, ông chủ Mục có liên hệ với chị, hỏi địa chỉ nhà bà Mục. Chị lấp liếm bảo chưa từng tới, đỡ được một trận. Ông ấy còn muốn liên hệ chị nhờ giúp việc gì đó, em xem xử lý sao?”
Hứa Hân Đóa nghe vậy trước tiên cảm ơn: “Cảm ơn chị không nói với ông ta.”
“chị cũng biết mình đang làm việc cho ai mà, ông ta trả lương chochị có mấy ngày. Có mỗi một nghìn đồng mà đòi chị tiết lộ thông tin, coi thường ai vậy?”
“Ông ta muốn chị giúp chuyện gì?”
“Không nói rõ, chỉ bảo chị chuyển danh thiếp WeChat của em cho ông ta.”
“Em không muốn có liên hệ gì với ông ta cả. Em trả gấp đôi tiền, đừng để ý đến ông ta nữa.”
“Hê hê, em có trả hay không chị cũng không thèm quan t@m đến ổng. Làm người phải có nghĩa khí. Nếu em thấy ông ta ngứa mắt thì cứ nói, chị có thể gọi mấy chục anh em tới tặng ông ta cái bao tải ngay, đừng coi thường chị, chị cũng từng lăn lộn đấy nhé.”
Hứa Hân Đóa bị chọc cười đến không nhịn được, bao nhiêu khó chịu cũng bay biến theo tiếng cười.
Nhưng cuối cùng Hứa Hân Đóa vẫn phải gặp cha Mục, vì ông ta đích thân đến trường tìm cô.
Lúc giáo viên gọi cô lên văn phòng, cô còn tưởng có chuyện học tập gì đó, vừa thấy cha Mục thì sắc mặt trầm xuống ngay.
Hứa Hân Đóa ngồi xuống, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, thật sự là nói chuyện với cha Mục thôi cũng thấy mệt mỏi.
cha Mục vẫn giữ thái độ khá hòa nhã, cười tươi hỏi dạo này cô sống thế nào. Hứa Hân Đóa chỉ lơ đãng trả lời cho có.
Đợi thầy giáo rời khỏi văn phòng, cha Mục mới nói thẳng mục đích của mình: “Con có thể cho ba mấy sợi tóc có dính nang tóc không? Chỉ cần vài sợi là được.”
Hứa Hân Đóa lập tức đoán được ý định của ông ta: “Muốn làm giám định quan hệ huyết thống?”
“Ừ, đúng vậy.” cha Mục cũng không giấu diếm.
“Không phải làm rồi sao?”
“Lần trước điền tên con.”
“Ồ… Lần này là điền tên Mục Khuynh Dao?”
cha Mục cười gượng mấy tiếng, nói: “Con coi như giúp ba một việc, được không?”
Hứa Hân Đóa ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên tay vịn bằng gỗ, để lại dấu vết mờ nhạt nơi đầu ngón tay lướt qua. Cô cụp mắt suy nghĩ trong chốc lát rồi mỉm cười đáp: “Được thôi!”
cha Mục không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng chưa kịp mở lời thì đã nghe cô nói tiếp: “Nhưng, tôi có thể đưa ra một điều kiện không?”
“Điều kiện gì?”
“Tôi sẽ cung cấp toàn bộ những thứ cần thiết để làm giám định, hoàn toàn phối hợp. Nhưng ông phải ký với tôi một bản thỏa thuận.”
cha Mục ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Thỏa thuận gì cơ?”
“Chắc cần soạn nội dung kỹ hơn, nhưng đại khái là một bản xác nhận rằng giữa tôi và ông không có quan hệ huyết thống, không có liên quan gì. Từ nay về sau, ông không được quấy rầy tôi, không được xen vào cuộc sống của tôi. Chúng ta chỉ là hai người xa lạ.”
Thật ra, Hứa Hân Đóa cũng không chắc thỏa thuận đó có hiệu lực pháp lý hay không, cuối cùng vẫn phải nhờ đến Doãn Họa, để bà ấy tìm luật sư soạn một bản chuẩn chỉnh.
Tóm lại, mục đích của cô là dùng bản thỏa thuận này để dứt khoát cắt đứt quan hệ với cha Mục, cụ thể chi tiết thế nào thì vẫn chưa rõ.
Theo cô, giúp một lần này thì cũng được.
Cô không còn muốn có chút liên quan nào đến nhà họ Mục nữa, hơn nữa, đoán chừng cha Mục muốn làm giám định lần này là để xoa dịu dư luận, hoặc là giữ chắc hôn ước với nhà họ Thẩm.
Đối với Hứa Hân Đóa mà nói, chuyện này hoàn toàn là điều tốt. Dù sao thì nếu ai đó định ép cô phải cưới Thẩm Trúc Hàng, cô cũng không đời nào đồng ý.
Chi bằng để hôn ước giữa Thẩm Trúc Hàng và Mục Khuynh Dao được duy trì ổn định, như vậy cô cũng tránh được không ít phiền phức, cuộc sống sẽ thanh tĩnh hơn nhiều.
Cha Mục thì lại có chút do dự.
Hiện tại ông ta thực sự rất muốn giữ vững quan hệ với nhà họ Thẩm. Có một dự án cần nhà họ Thẩm giúp đỡ, phía nhà họ Thẩm thì miệng nói đồng ý, nhưng cứ kéo dài mãi không chịu ký hợp đồng. Đến lúc ký thì hết viện lý do này đến lý do khác, nào là làm chưa đúng chỗ này, nào là chờ xét duyệt, trì hoãn mãi không chịu ký tên.
Cha Mục cũng đoán ra được, nhà họ Thẩm đang chờ kết quả giám định huyết thống, muốn dùng nó để gây áp lực.
Cha Mục tức đến nghiến răng, nhưng lại không thể không cúi đầu mà thỏa hiệp, cuối cùng vẫn phải đồng ý chuyện này.
Sau khi quyết định tìm người giả làm mẫu DNA, cha Mục không chọn Mục Khuynh Diệc, vì không muốn khiến con gái càng thất vọng với mình. Hơn nữa, ông ta sợ kết quả giám định có thể nhận ra giới tính, nên nghĩ chi bằng tìm Hứa Hân Đóa luôn cho chắc ăn.
Trong mắt ông ta, Hứa Hân Đóa sống một mình bên ngoài, lại còn đi làm thêm, nhà họ Đồng cũng chẳng cho cô được bao nhiêu, chắc chắn đang cần tiền. Ông ta định dùng tiền để dụ, nghĩ rằng cô sẽ vui vẻ mà giúp, ai ngờ lại bị đòi ký thỏa thuận, khiến ông trở tay không kịp.
Cha Mục bắt đầu do dự.
Ông ta biết mẹ Thẩm có chút thiện cảm với Hứa Hân Đóa, nhưng rõ ràng Hứa Hân Đóa không dễ khống chế, cũng không như Mục Khuynh Dao biết nghe lời. Nếu vậy, chi bằng cứ duy trì hôn ước giữa Thẩm Trúc Hàng và Mục Khuynh Dao, như thế còn yên ổn hơn.
Còn cái gọi là “mất mát” khi không có Hứa Hân Đóa, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng đáng gì. Một con nhóc hoang dã, thằng nhóc nhà họ Đồng chắc cũng chán rồi, chừng vài hôm nữa cùng lắm chỉ làm một người mẫu nhỏ nhoi, có khi còn không trụ được lâu.
Nếu Hứa Hân Đóa không gả vào nhà giàu, đời này cũng chẳng ra gì.