Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 237: Kết cục 2



Đồng Duyên trong túi vẫn còn mang theo quyển sổ nhỏ ghi mấy đề bài, lúc đó lấy ra khoe cho ba học sinh lớp quốc tế xem. Ba người này cũng là từ nhỏ đã học lớp quốc tế, trình độ ngang với Đồng Duyên.

Cả ba liền tụm lại cùng nhau nghiên cứu một bài đọc hiểu.

Lưu Nhã Đình lẩm bẩm: “Muốn truyền tải cảm xúc gì nhỉ? Chắc là cô đơn rồi, mất con xong lại mất đi người bạn tinh thần, ông cụ thật là tội nghiệp.”

Đồng Duyên sửng sốt: “Cậu hiểu được hả?!”

Lưu Nhã Đình ngơ ngác hỏi lại: “Chẳng phải dễ hiểu sao?”

Lưu Nhã Đình hiểu được, mà cậu lại không hiểu? Đồng Duyên bắt đầu nghi ngờ cuộc đời mình.

Kết quả lúc này, Ngụy Lam và Tô Uy liếc nhìn nhau: “Đoạn nào nói là mất con vậy?”

Đồng Duyên lập tức cảm thấy cân bằng lại, thế mới đúng chứ.

Ngay sau đó, Ngụy Lam lầm bầm: “Nhưng mất đi bạn tinh thần thì nhìn ra được, cảm xúc cô đơn cũng có.”

Đồng Duyên tức đến nỗi chỉ biết vò mặt, hóa ra chỉ mỗi mình anh là thiếu tế bào trong mảng này.

Hứa Hân Đóa nhìn ba người họ, tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn trời: “Trước đây tớ từng nghĩ là do phương pháp học tập của anh ấy có vấn đề, bây giờ nhìn lại, là do chính bản thân anh ấy có vấn đề.”

Ngụy Lam vội vàng bênh vực Đồng Duyên: “Nhưng mà anh Duyên học tự nhiên siêu giỏi nha!”

Mục Khuynh Diệc nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Hai người định học Y lâm sàng à?”

Dù sao thì mấy trường nổi tiếng kia chỉ có chuyên ngành đó là đào tạo liên thông cử nhân - thạc sĩ.

Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên nhìn nhau, dường như đều cảm thấy đối phương không hợp học ngành Y.

Hứa Hân Đóa lấy điện thoại ra cho mọi người xem rồi nói: “Chọn ngành này đi, Kinh tế quốc tế và Thương mại.”

Đại học H.

Ngành này sẽ giúp ích cho Đồng Duyên trong việc kế thừa sự nghiệp gia đình.

Trong kế hoạch tương lai của Hứa Hân Đóa, toàn bộ đều có anh.

Từ năm lớp 12, các trường trong thành phố thậm chí là cả tỉnh đều đã bắt đầu “ganh đua”.

Dù sao cũng là kỳ thi liên trường, mọi người đều có thể biết điểm của nhau.

Để đảm bảo công bằng, bài thi sau khi được quét lên sẽ được chấm ngẫu nhiên bởi giáo viên các trường khác nhau, nên không tồn tại việc trường nào chấm dễ, trường nào cố tình chấm khắt khe.

Trường Quốc tế Gia Hoa từng bị lu mờ vài năm, năm nay cuối cùng cũng nở mày nở mặt, mỗi kỳ thi liên trường đều có học sinh đứng đầu bảng.

Người đứng đầu đó chính là Hứa Hân Đóa, điểm số cao và ổn định, không có môn nào yếu, không lệch khối.

Tuy nhiên, nhà trường cũng đã nhiều lần khuyên cô nên chọn nguyện vọng khác cho kỳ thi đại học, nhưng Hứa Hân Đóa luôn kiên định, cuối cùng trường cũng không ngăn cản nữa.

Khi thi đại học, Đồng Duyên không làm mọi người thất vọng, điểm thi rất cao, thậm chí môn yếu nhất là Ngữ văn cũng thi tốt hơn bình thường.

Hai người đều đủ điểm để đậu vào trường đại học mà họ đã chọn.

Đáng chú ý là Hứa Hân Đóa chính là thủ khoa của năm đó.

Sau kỳ thi đại học, nhà họ Đồng đã sắp xếp cho hai người một chuyến du lịch, đến hòn đảo mới mua của Doãn Hoạ.

Hòn đảo này đã bắt đầu được cải tạo từ trước đó, giờ vừa hay là thời điểm hai người có thể đến chơi.

Trên đảo vốn đã có sẵn nhà ở, về sau Doãn Hoạ xây thêm vài căn nhà cùng các khu vui chơi giải trí, đủ để hai người nghỉ ngơi một thời gian.

Họ mang theo một vài người hầu, đi bằng máy bay riêng và đáp xuống đảo. Người hầu sẽ liên hệ với các thương nhân gần đó để định kỳ chuyển thực phẩm và vật dụng cần thiết bằng tàu thuyền.

Những người hầu sẽ lo liệu mọi sinh hoạt thường ngày, chuẩn bị đồ ăn cho họ, còn thời gian khác thì hai người có thể tự do vui chơi.

Lúc đến, Đồng Duyên đã dặn người hầu không cần đến gần khi không được gọi, để hai người có thể tận hưởng thế giới riêng tư của mình.

Vừa đặt chân lên đảo, Hứa Hân Đóa nhìn khung cảnh xung quanh mà không nhịn được bật cười.

Bầu trời như trong truyện tranh, tầng tầng mây trắng chồng lên nhau, bầu trời xanh thẳm hòa với mặt biển, chim bay lượn giữa không trung cũng mang theo vẻ lười biếng tự tại.

Không khí ở đây ẩm ướt, gió biển thổi nhẹ nhàng. Thảm thực vật phần lớn giữ nguyên vẻ hoang sơ tự nhiên, ngay cả bọt sóng vỗ vào vách đá cũng là một khung cảnh nên thơ.

Hứa Hân Đóa nghỉ ngơi một lát, thì người hầu trong nhà dẫn tới mấy huấn luyện viên và chuyên gia từ các đảo gần đó. Chuyên gia đến xử lý côn trùng trong khu vực sinh sống, còn huấn luyện viên thì chuẩn bị tàu thuyền, ngày mai sẽ đưa hai người đi lặn biển.

Trước khi lặn cần học một số kiến thức cơ bản, cả hai người đều chăm chú lắng nghe.

Mấy ngày đầu ở trên đảo, hai người sống rất thoải mái và vui vẻ.

Lúc đến đây, Đồng Duyên nghĩ rằng hai người sẽ có một khoảng thời gian thật lãng mạn—ban đêm cùng ngắm sao, ban ngày cùng nhau lười biếng phơi nắng.

Nhưng khi ở cạnh nhau quá lâu, Hứa Hân Đóa bắt đầu thấy phiền.

“Anh Duyên, anh có thể đừng bám theo em nữa được không? Anh cứ như cái đuôi ấy, em đi đâu anh theo tới đó!” Hứa Hân Đóa cầm ly nước, tức giận trừng mắt nhìn Đồng Duyên.

Bình thường cô rất ít khi gọi là “anh Duyên”, một khi đã gọi, tức là sắp có chuyện.

Đồng Duyên nhìn cô với ánh mắt đầy tủi thân: “Anh… chỉ là muốn ở bên em thôi mà.”

“Em chỉ đi uống ly nước, không cần anh theo đâu, anh đi chơi game đi.”

“Anh không muốn chơi game, anh chỉ muốn ở cạnh em.”

Hứa Hân Đóa thường thấy người ta than phiền chuyện bạn trai mê game bỏ bê bạn gái, sao đến lượt cô thì lại không được “hưởng thụ” đãi ngộ đó?

Trong mắt Đồng Duyên, cô dường như còn thú vị hơn game.

Cô cố nhẫn nhịn uống hết ly nước, rồi tiện tay đặt ly lên bàn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com