Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 247



Mục Khuynh Hân nhìn thẳng vào Thẩm Trúc Hàng, giọng nói không mang chút do dự: “Thẩm Trúc Hàng, nếu không có hôn ước, có lẽ chúng ta còn có thể làm bạn. Chúng ta cũng lớn lên cùng nhau. Nhưng tôi không thích cậu, không có một chút cảm giác nào cả. Cảm xúc là thứ không thể cưỡng ép. Nếu tôi có thể thích cậu thì đã thích từ lâu rồi. Vậy nên, chia tay ở đây chẳng phải là chuyện tốt cho cả hai sao?”

Thẩm Trúc Hàng nhìn cô một lúc lâu, bàn tay siết chặt lại, dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Mục Khuynh Hân thấy vậy, nói tiếp: “Bây giờ cậu phối hợp với tôi, có khi sau này tôi còn biết ơn cậu. Còn nếu thật sự trở mặt, chúng ta e là chỉ có thể trở thành kẻ thù. Cậu biết rõ tính tôi thế nào mà.”

Câu nói này như một cú đòn giáng mạnh vào lòng Thẩm Trúc Hàng, đánh tan cả những mộng tưởng cuối cùng.

Cuối cùng, cậu ta gật đầu, thấp giọng: “Tôi sẽ về nói thử xem.”

Nghe vậy, Mục Khuynh Hân thở phào nhẹ nhõm.

Vừa về đến nhà, cô đã thấy cha mẹ đang tiếp khách. Nhưng điều khiến cô sững sờ là… người khách ấy lại là Doãn Họa— chính là mẹ của Đồng Duyên.

Cha mẹ cô tiếp đãi vô cùng niềm nở, trong câu chuyện mập mờ nhắc đến chuyện hôn ước của Mục Khuynh Hân. Ý tứ rõ ràng: hiện tại Đồng Duyên đang yêu Khuynh Hân, nhưng vì cô vẫn còn vướng hôn ước, họ hi vọng có thể hủy bỏ nó. Nếu không, chẳng khác nào để Đồng Duyên trở thành người thứ ba.

Mục Văn Ngạn vẻ mặt trầm ngâm, không tỏ rõ thái độ, chỉ nói phải suy nghĩ thêm. Nhưng sau khi nghe điều kiện mà nhà họ Đồng đưa ra, ông cũng không trực tiếp từ chối.

Đợi Doãn Họa rời đi, Mục Khuynh Hân mới kể lại việc Thẩm Trúc Hàng đồng ý lùi bước.

Nghe xong, ánh mắt Mục Văn Ngạn lập tức sáng lên, như thể vừa tìm được một lối đi trọn vẹn đôi đường.

Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng đến mức khiến Mục Khuynh Hân không khỏi cảm thấy kỳ lạ — hôn ước mà cô từng nghĩ đến là đau đầu, vậy mà lại nhẹ nhàng bị gỡ bỏ.

Phía nhà họ Thẩm, Thẩm Trúc Hàng đứng ra nói rằng mình không thích Khuynh Hân. Nhà họ Thẩm vì áy náy mà liên tục xin lỗi, mời cơm chuộc lỗi, chủ động hủy hôn ước, nhưng vẫn giữ quan hệ hợp tác làm ăn.

Còn nhà họ Đồng thì không chỉ giúp đỡ mà còn đưa ra một loạt lợi ích khiến Mục Văn Ngạn cười tươi suốt buổi, vui đến không ngậm được miệng.

Chính điều này lại khiến Khuynh Hân thất vọng đến tột cùng.

Hóa ra trong mắt cha cô, hạnh phúc cả đời của con gái chẳng là gì cả. Chỉ cần lợi ích đủ lớn, bất cứ quyết định nào cũng có thể bị thay đổi trong phút chốc.

Một cơn lạnh buốt len lỏi khắp tim.
Rõ ràng, tình thân với ông, chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu.

Mạc Nhân Tầm nhanh chóng nhận ra tâm trạng của Mục Khuynh Hân, thậm chí vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với Mục Văn Ngạn, còn đưa ra yêu cầu ly hôn.

Lần này, cha mẹ họ e là không tránh khỏi chuyện ly hôn nữa rồi.

Sau khi đạt được mục tiêu, Mục Khuynh Hân đặc biệt mời Đồng Duyên một bữa cơm, Đồng Duyên vui vẻ nhận lời ngay.

Cậu vốn là người rất ít nói khi ăn, nên trước bữa ăn liền thẳng thắn nói với Mục Khuynh Hân một chuyện: “Chúng ta tạm thời chưa thể công khai chia tay.”

“Vì sao?”

“Nếu vừa giúp cậu xong đã chia tay ngay, chẳng phải quá giả tạo sao? Hơn nữa, mẹ tôi cũng đã ra mặt rồi, giờ tôi quay đầu chia tay, bà không đập chết tôi mới lạ.”

Mục Khuynh Hân nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu đồng ý: “Ừ, được rồi, tôi hiểu.”

“Cậu cũng phải thể hiện tự nhiên một chút, cậu biết không, bạn cùng lớp cậu, cái cô Lý Tân Ninh gì đó đang theo đuổi tôi đấy.”

“Thế à?” Cô thực sự không biết, đang chỉnh lại bộ dao nĩa trước mặt.

“Cậu phải biết chứ, thậm chí còn phải giúp tôi xử lý mấy người theo đuổi nữa, không thì tôi giúp cậu, cậu không giúp lại, thế là sao?”

“Được, thứ Hai tôi sẽ ‘xử’ cô ta.”

Đồng Duyên nghe cô nói “xử lý” mà cảm thấy như tiếng chiến mã gõ móng, liền hỏi tiếp: “Cậu xử thế nào?”

“Yên tâm đi, tôi sẽ lo sạch sẽ.”

Đồng Duyên gật đầu: “Được rồi.”

Hai người ăn xong bữa cơm, Mục Khuynh Hân định đứng dậy rời đi thì bị Đồng Duyên kéo góc áo lại, hỏi: “Đi luôn à?”

“Ừm! Gì chứ, cậu định bảo tôi là kiểu con trai bạc tình à? Không nghĩ nên đi hẹn hò với tôi sao?”

“Nhưng mình chỉ đang giả làm người yêu thôi mà?”

“Cậu không có tí tinh thần chuyên nghiệp nào à? Mình là cặp đôi giả mà từ đầu đến giờ chưa từng đi chơi riêng, cũng chẳng có tấm ảnh nào chung trên mạng xã hội, không thấy giả quá à? Nghe tôi là được, mẹ tôi là ảnh hậu đó, tôi cũng có kinh nghiệm rồi.”

Mục Khuynh Hân hít sâu một hơi, gật đầu đồng ý.

Hai người cùng nhau đi về phía trung tâm thương mại, lúc này Đồng Duyên đột nhiên đưa tay ra trước mặt cô.

Mục Khuynh Hân nhìn tay cậu, hỏi: “Cậu đòi tiền à?”

“Cầm tay.”

“Chuyên nghiệp chút đi.”

Cuối cùng Mục Khuynh Hân cũng không nắm tay cậu, chỉ là đi bên cạnh cậu, cùng bước vào trung tâm thương mại nhưng lại không biết phải làm gì.

Đồng Duyên cũng mờ mịt không kém, đứng trong trung tâm thương mại mà ngẩn người, đành lấy điện thoại ra nhắn cho Ngụy Lam: “Hẹn hò đôi thì làm gì?”

Ngụy Lam: “Loại làm gì?”

Đồng Duyên trợn mắt, gõ tiếp: “Tụi tôi đang ở trung tâm thương mại.”

Vậy là Đồng Duyên làm theo lời chỉ dẫn của Ngụy Lam, dẫn Mục Khuynh Hân đi mua mấy hộp mù (blind box), hai người đều “tay thối”, toàn mua trúng những mẫu xấu xí.

Đồng Duyên và Mục Khuynh Hân nhìn những món mở ra mà mặt ai cũng trầm ngâm, lại nhìn hình mẫu trên vỏ hộp, Đồng Duyên tức đến phát điên, nói: “Mua nguyên bộ luôn cho rồi!”

“Mua nguyên bộ thì mất vui rồi, lấy hai cái này thôi.” Nói xong, cô đưa hai món đồ xấu xí đó cho nhân viên cửa hàng nhờ họ gia công thành móc treo và treo lên túi xách.

Đồng Duyên đành phải treo món của mình lên túi luôn, treo xong thì cảm thấy hình tượng nam thần của mình từ 9 điểm rớt cái bịch xuống còn 6.

Sau đó, Đồng Duyên dắt Mục Khuynh Hân đến khu trò chơi điện tử chơi game. Kết quả là càng chơi càng máu chiến, cả hai đều hiếu thắng, không ai chịu thua ai, suýt nữa thì cãi nhau chí chóe.

Khi hai người gần như sắp “choảng” nhau đến nơi, Đồng Duyên mới nhận ra: hai đứa này không hợp chơi trò này. Thế là cậu dắt cô rời khỏi khu game, chuyển qua máy gắp thú bông.

Tay nghề của Đồng Duyên cũng khá ổn, gắp hai lần là được một con. Mục Khuynh Hân thấy con thú bông thì cười tít mắt, vui vẻ không chịu được, cầm con thú lắc lắc trước mặt cậu, nói: “Woaaa! Giỏi quá đi!”

Được cô khen, Đồng Duyên lâng lâng hẳn, tiếp tục dẫn cô đi gắp thú tiếp.

Khi rời khỏi trung tâm thương mại, hai người tay xách nách mang, gần như đã “quét sạch” hết thú nhồi bông trong máy gắp.

Dù sao thì… chỉ có lúc chơi trò này là cả hai mới hòa thuận được một chút.

Sau ba lần đòi chia tay không thành công, Mục Khuynh Hân cuối cùng cũng nhận ra: Đồng Duyên là một tên mặt dày vô đối.

Cậu ta còn mặt dày hơn cả Thẩm Trúc Hàng.

Đặc biệt là khi thấy Đồng Duyên chuyển sang lớp thường, rồi bất ngờ chuyển lại vào lớp Hỏa Tiễn — thành bạn cùng lớp với cô, cô lập tức biết: mình trúng kế rồi.

Mục Khuynh Hân kéo Đồng Duyên ra một góc, chất vấn: “Cậu đang giở trò gì vậy?”

“À, tôi không muốn đi du học nữa.” Đồng Duyên đáp nhẹ nhàng.

“Đừng nói là vì tôi đấy nhé.”

“Cậu cũng tự tin ghê.” Cậu cong môi cười.

Mục Khuynh Hân lần này đã hạ quyết tâm: “Chia tay!”

Không ngờ Đồng Duyên lại phối hợp rất nhanh. Nhưng cô vừa bước đi chưa được mấy bước, thì cậu đột nhiên gọi giật lại: “Cậu thật sự không cần tôi nữa à?! Cậu đúng là đồ tra nữ!”

Mục Khuynh Hân quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn cậu.

Đồng Duyên thế mà lại trông rất ấm ức: “Tôi vì cậu mà chuyển lớp, vậy mà cậu lại đối xử với tôi như thế?”

Xung quanh bắt đầu có học sinh dừng lại hóng chuyện, ánh mắt đổ dồn về phía hai người.

Mục Khuynh Hân đỏ bừng cả mặt, tức giận quay lại hỏi: “Cậu làm cái gì vậy? Ban nãy không phải nói rõ rồi sao?”

“Thì đấy, cậu đột nhiên đòi chia tay, tôi thấy tim mình hơi khó chịu.” Đồng Duyên xoa ngực nói, “Cậu nói xem, có khi nào tôi thật sự hơi thích cậu rồi không?”

Mục Khuynh Hân nhìn chằm chằm cậu, đang định phản bác thì Đồng Duyên đột nhiên bật cười: “Thôi được rồi, chia tay thì chia tay.”

Mục Khuynh Hân sững người, tròn mắt ngỡ ngàng.

Đồng Duyên không nhìn cô nữa, lướt qua vai cô rồi bước về lớp.

Những ngày sau đó, Đồng Duyên vẫn ở lớp Hỏa Tiễn, khả năng thích nghi rất nhanh, thành tích thì ở mức trung bình – không giỏi, cũng chẳng dở.

Vì có ngoại hình điển trai, gia thế tốt, lại vừa mới quay lại trạng thái độc thân, nên những cô gái theo đuổi Đồng Duyên thật sự nối đuôi kéo đến không ngớt.

Trước kia Mục Khuynh Hân còn không chú ý đến những chuyện này, nhưng khi cả hai chính thức chấm dứt mối quan hệ giả, cô đột nhiên lại nhận ra rõ ràng.

Cô vừa bước ra khỏi lớp đã nhìn thấy Đồng Duyên đang đứng dựa lan can, có một cô gái bất ngờ tiến lại gần cậu, bắt chuyện rất tự nhiên.

Ngay cả lúc cùng đi tham gia trại đông, cô còn trơ mắt nhìn thấy một cô gái ngắm trúng Đồng Duyên, cố tình tìm cơ hội “vô tình va vào” cậu, nhưng lại bị Đồng Duyên nhẹ nhàng né tránh.

Đúng là ong bướm bu quanh.

Còn dám tự xưng là “người đàn ông tốt” nữa chứ.

Rõ ràng là cùng loại với Ngụy Lam mà thôi.

Thiệu Thanh Hòa ngồi trong nhà ăn, ánh mắt liên tục nhìn về phía Mục Khuynh Hân, sau đó lại theo ánh nhìn của cô mà dừng lại ở chỗ Đồng Duyên. Cậu hỏi: “Khuynh Hân, cậu thật sự thích cậu ta rồi à?”

“Hả? Không có đâu.”

“Thích thì thích thôi, có gì mà không dám nói? Đừng như tôi, vì do dự mà phải trơ mắt nhìn người con gái mình thích đi thích người khác.”

Mục Khuynh Hân nghi hoặc nhìn Thiệu Thanh Hòa, nhưng khi ánh mắt chạm vào ánh mắt cậu, cô bỗng giật mình, không hỏi gì thêm nữa.

Khi đứng trước máy bán nước tự động chọn đồ uống, Đồng Duyên, Ngụy Lam và Tô Uy ồn ào đi tới, đứng bên cạnh chờ cô mua trước.

Mục Khuynh Hân quay đầu nhìn họ một cái, sau đó lấy nước của mình rồi rời đi.

Lúc này, Lâu Hử và Ngụy Lam cũng đã chia tay.

Chia tay một cách rất kỳ lạ, gặp mặt vẫn có thể nói chuyện, vẫn là bạn bè, chỉ là… không yêu nữa.

Đồng Duyên nhìn bóng lưng Mục Khuynh Hân rời đi, không nói gì, tự mình mua nước.

Ngụy Lam không nhịn được hỏi: “Cậu cũng chia tay rồi à? Không định níu kéo à?”

“Cậu giúp tôi?”

“Hả?!” Ngụy Lam lập tức bất an.

Buổi tối, Mục Khuynh Hân nhận được cuộc gọi của Đồng Duyên, bảo cô ra cửa sổ nhìn.

Cô bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống thấy trên nền tuyết ở phía sau núi có một hình trái tim khổng lồ, bên trong còn có một dãy số nguệch ngoạc: 520*. Đồng Duyên đang đứng giữa trái tim, vẫy tay với cô.

Nhìn kỹ hơn nữa, có thể thấy Tô Uy và Ngụy Lam đang vất vả giơ đèn pin, hỗ trợ chiếu sáng, trông vô cùng cực nhọc.

(*) 520 là cách viết tắt đồng âm với "Anh yêu em" (我爱你 - wǒ ài nǐ) trong tiếng Trung.

Đồng Duyên hỏi cô: “Mục Khuynh Hân, mình đừng giả vờ nữa, cho tôi chính thức theo đuổi cậu được không?”

Cô nhìn cảnh tượng bên ngoài, mơ hồ nghe thấy những tiếng reo hò từ các phòng khác vang lên, không nhịn được bật cười: “Được thôi.”

Lời tác giả:
Chương sau xin cảnh báo trước: nam chính sinh con.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com