Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 50



Cha Mục đột nhiên bị nghẹn họng, không thốt nổi một lời, chỉ có thể thở hổn hển, cả người run rẩy.

Lúc này Mục Khuynh Diệc mới từ trên lầu bước xuống.

Ngay từ lúc thấy Đồng Duyên đi về phía Hứa Hân Đóa, mời cô khiêu vũ, anh đã biết mọi chuyện rồi sẽ phát triển thành thế này. Anh không muốn làm lớn chuyện, cũng không muốn để cha gây khó dễ cho Hứa Hân Đóa, nhưng trong lòng vẫn có chút mâu thuẫn, cảm thấy chuyện này cứ công khai ra cho xong, khỏi phải che giấu làm gì.

Trước đó, anh cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy Mục Khuynh Dao khóc nên mới bỏ lên lầu.

Thật ra, lần đầu tiên gặp Hứa Hân Đóa đến thăm nữ giúp việc, Mục Khuynh Diệc đã bắt đầu nghi ngờ, sau khi bí mật xác nhận thân phận thì trong lòng cũng giằng xé lắm, sợ làm tổn thương Mục Khuynh Dao.

Nhưng toàn bộ quá trình, Mục Khuynh Dao chỉ biết khóc, van xin cha mẹ đừng vứt bỏ cô ta, nói mình không muốn rời khỏi nơi này, thậm chí cầu xin họ đừng đưa Hứa Hân Đóa trở về.

Cha mẹ anh không chịu nổi dáng vẻ tiều tụy khóc lóc của cô ta nên đã thỏa hiệp, nói sẽ không công khai thân phận thật sự. Trong ánh mắt của Mục Khuynh Dao khi ấy, anh nhìn thấy ánh sáng – đó là một niềm vui sướng tột cùng.

Suốt cả quá trình đó, Mục Khuynh Dao chưa từng quan tâm lấy một câu đến em gái của mình, như thể Hứa Hân Đóa chẳng phải là một con người, không máu thịt.

Chính khoảnh khắc ấy, Mục Khuynh Diệc mới cảm thấy, có lẽ mình cần nhìn lại con người thật của Mục Khuynh Dao.

Sau hàng loạt chuyện xảy ra tiếp theo, anh ngày càng thất vọng với Mục Khuynh Dao, nhất là hôm xử lý chuyện nữ giúp việc, Mục Khuynh Diệc đã thực sự tức giận.

Đã có một khoảnh khắc, anh bỗng nghĩ: À… quả nhiên là người một nhà. Tất cả đều độc ác như nhau… Thật tệ… Tốt nhất là đi chết hết đi…

Mục Khuynh Diệc thấy phiền não vô cùng.

Gây ra bao nhiêu chuyện, làm lòng anh rối bời, lại còn phải ra sức che giấu giúp họ.

Anh thì mất ăn mất ngủ, mang cảm giác tội lỗi, muốn đối xử tốt hơn với Hứa Hân Đóa. Rồi anh phát hiện, dường như… người duy nhất có suy nghĩ đó chỉ có mỗi mình anh…

Cha mẹ anh rốt cuộc là làm sao vậy? Người em gái lớn lên bên cạnh anh là sao thế?

Tại sao bỗng chốc… tất cả đều thay đổi rồi?

Mục Khuynh Dao và cả nhà cô ta thật sự quá tệ.

Gia đình của chính anh cũng không khá hơn là bao, chẳng phân rõ phải trái.

Anh thậm chí còn cảm thấy bản thân mình cũng chẳng phải người tốt lành gì, sinh ra từ bùn nhơ, sao có thể không nhuốm bẩn?

Anh chỉ muốn trốn tránh, không muốn dính líu đến những chuyện này nữa, nên khi Hứa Hân Đóa trở về, anh đã chọn ra nước ngoài làm du học sinh trao đổi.

Anh không dám đối diện với em gái ruột của mình, không dám nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và tuyệt vọng của cô. Mỗi lần tưởng tượng đến cảnh đó, anh đều cảm thấy nghẹt thở.

Thế nhưng sau khi trở về, cô em gái ấy lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mục Khuynh Diệc.

Anh phát hiện em gái ruột của mình có một sự mạnh mẽ và lạnh lùng khác thường, nhưng lại vô tình để lộ sự bất lực qua từng chi tiết nhỏ. Anh nhận ra, chỉ cần ai thật lòng tốt với cô, cô sẽ đối xử tốt lại. Còn sự lạnh lùng của cô đối với gia đình, có lẽ chỉ vì cô đã quá thất vọng với họ.

Anh nghe thấy tiếng cãi vã nên mới xuống lầu, rồi thấy Mục Khuynh Dao ngang nhiên chất vấn, còn cha thì gào lên giận dữ.

Tại sao bọn họ lại có thể ngang nhiên như vậy? Rõ ràng mọi chuyện bắt nguồn từ lỗi lầm của họ, từ quyết định bất công của họ, vậy mà giờ lại biến thành lỗi của Hứa Hân Đóa.

Họ ra sức ngăn cản Hứa Hân Đóa nói ra sự thật, sợ bị bóc trần những lời nói dối xấu xí.

Dựa vào cái gì chứ?

Anh nhìn về phía mẹ — vẫn là dáng vẻ yếu đuối, dường như muốn can ngăn, muốn giúp Hứa Hân Đóa, nhưng lại chỉ khoác tấm khăn mỏng trên vai, bất lực nhìn ba người kia đối đầu nhau.

Chỉ đến khi thấy Mục Khuynh Diệc xuống lầu, mẹ anh mới như thấy được hi vọng, hướng ánh mắt cầu cứu về phía anh.

Đủ rồi.

Gia đình này…

Thật sự là quá đủ rồi.

Mục Khuynh Diệc lạnh lùng nhìn Mục Khuynh Dao, hỏi:
“Có rất nhiều người đang nghi ngờ thân phận, trong trường học từ lâu đã xôn xao bàn tán, chuyện này Mục Khuynh Dao đã sớm biết, chẳng lẽ chưa từng nói với ba sao?”

Mục Khuynh Dao lập tức lúng túng, vội nói:
“Chỉ có vài người nghi ngờ thôi, rất nhanh đã bị bác bỏ rồi. Hôm nay Đồng Duyên đột nhiên xuất hiện, còn nói Hứa Hân Đóa là nhân vật chính nên mới khiến người ngoài bàn tán. Ngay cả Trúc Hàng cũng hỏi em về chuyện thân phận nữa, anh ấy cũng nghi ngờ em rồi!”

Mục Khuynh Diệc lại hỏi:
“Người ta bàn tán xôn xao, chẳng phải vì ba người chúng ta đứng cùng nhau, tạo thành một khung cảnh chữ V quá lố bịch hay sao?”

Mục Khuynh Dao: “…”

Hứa Hân Đóa cao 1m75, Mục Khuynh Diệc cao 1m87, còn Mục Khuynh Dao chỉ cao 1m57.

Hứa Hân Đóa đứng cạnh Mục Khuynh Diệc thì hoàn toàn là dáng chuẩn anh em ruột, còn Mục Khuynh Dao thì như một “nốt lạc tông” giữa hai người.

Người ngoài không bàn tán mới là lạ.

Dù sao thì… không phải ai cũng mù.

Cha Mục nhìn ba đứa con, cuối cùng nhấn mạnh:
“Chỉ cần chúng ta cắn răng không để lộ chuyện này, thì người ta cũng chẳng thể nghi ngờ được. Cùng lắm cứ để họ nghĩ rằng Hứa Hân Đóa là con riêng của cha.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com